Khóe miệng nở nụ cười đắc ý, Lộ Nhi dụ dỗ nói:
“Oa oa, không khóc, đừng khóc, uống nước đi!”
Chỉ chỉ nước trên bàn, Hiên Vương vội vàng bưng tới, Lộ Nhi cầm cái thìa lên, cẩn thận đút cho bé, bé cũng không tiếp tục khóc nữa.
Uống mấy thìa, bỗng nhiên bé mở mắt, đó là lần đầu tiên Lộ Nhi thấy bé mở mắt, mắt của bé rất to, sáng trong lấp lánh như đá quý đen, có thần vô cùng.
“Hiên, chàng nhìn xem, mắt của con. . . . . .”
Lộ Nhi kinh ngạc nhìn, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, tỉ mỉ nhìn mấy lần mới thở dài nói:
“Tại sao là màu đen vậy? Tại sao lại là màu đen chứ?”
Trên mặt có tiếc nuối, có tiếc hận, nàng rất thích con ngươi màu lam của Hiên Vương, mặc dù thời điểm ánh mắt của hắn biến sắc, đều không có chuyện gì tốt.
Nhưng không thể phủ nhận, lần đầu tiên hai người gặp mặt, là nàng chìm đắm trong một hồ nước sâu màu lam ấy, cho tới bây giờ, cũng chưa từng hết say.
“Là màu đen,