Mà nàng, luôn là cẩn thận bảo vệ trái tim yếu ớt này, bởi vì sợ bị tổn thương, cho nên. . . . . .
Cuối cùng cho rằng ích kỷ không phải là mình, nhưng Lộ Nhi hiện tại cũng biết, nàng ích kỷ cỡ nào!
Cúi đầu, Lộ Nhi tự trách vô cùng, Hiên Vương nắm tay nàng, thấp giọng nói:
“Chỉ cần chúng ta rời khỏi Đại Hướng quốc, sẽ không có chuyện gì. Bên kia là địa bàn của chúng ta, Hướng Quân hắn không dám làm gì.”
Rời khỏi Đại Hướng? Vậy cũng cần mấy ngày đi? Hiện tại Lộ Nhi không biết Hướng Quân có bỏ qua không, nhưng nếu như hắn không buông tha, nàng vẫn có cảm giác bọn họ không thể nào bình an rời khỏi đây.
“Hiên, ta cảm thấy, nếu như chúng ta phải đi, ít nhất cũng phải xem xét kỹ thái độ của Hướng Quân. Nhưng cách ổn thỏa nhất là. . . . .”
Ánh mắt tối sầm lại, tim Lộ Nhi đập vô cùng mạnh, cách kia không phải là sai, nhưng rất tàn nhẫn, cũng rất nguy hiểm.
“Lộ Nhi, nàng có cách nào?”
Ánh mắt Hiên Vương sáng lên, trong mắt lóe lên màu lam nhàn nhạt,