“Khánh Vương. . . . . .”
Rốt cục không kiên nhẫn lên tiếng, nhưng Khánh Vương giống như thật sự ngủ thiếp đi, vẫn không lên tiếng.
“Khánh Vương. . . . . . Nếu như ngài không có việc gì, vậy ta cáo từ trước. . . . . .”
Cơn tức rốt cục bị kích thích toàn bộ, trên mặt công chúa đã lấm tấm mồ hôi.
“Cơn tức không nhỏ. . . . . . . . .”
Thanh âm lạnh lùng, chốc lát làm cho công chúa có loại ảo giác, đây là Khánh Vương sao?
Thanh âm này, giọng điệu này, rõ ràng giống như Hiên Vương.
Khánh Vương gia phong lưu phóng khoáng, thật sự thay đổi sao?
“Nếu Vương gia đã tỉnh, vậy cũng nên nói chính sự. Không biết Vương gia mời ta tới đây có gì muốn làm? Chẳng lẽ, cũng chỉ là vì để cho ta phụng bồi ngài phơi nắng sao?”
Khóe miệng tràn ra một tia cười nhạo, trong lòng vốn có một chút áy náy, cũng bởi vì phơi nắng hơn một canh giờ mà tan thành mây khói.
“Theo ta phơi nắng? Ngươi ——”
Khánh Vương ngồi thẳng người, trong thanh âm mang theo khinh thường, đôi mắt hắn đầy nghiền ngẫm nhìn gương mặt