Một câu “Ta cần đệ” làm cho Khánh Vương cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng lời của nhóm thái y lại giống như nước lạnh dội vang trong đầu, chân của hắn, thật sự không biết phải tới lúc nào mới có thể bình phục.
“Hoàng huynh, đệ mỗi ngày đều uống thuốc. . . . . .”
Chỉ là hắn đã cố gắng phối hợp. Lộ Nhi đi rồi, đi theo Hướng Quân tàn nhẫn vô tình, hắn hi vọng hiện tại Lộ Nhi đang cần hắn.
“Vậy thì tốt! Ta tin tưởng đệ, nhất định sẽ phục hồi như cũ . . . . . .”
Nặng nề vỗ vỗ bả vai Khánh Vương, đây là tín nhiệm giữa huynh đệ bọn họ. Khánh Vương gật đầu một cái, hắn sẽ khá hơn, nhất định sẽ như vậy!
“Nhưng, Khánh, nàng ta dù sao cũng là công chúa, về sau nên. . . . . .”
Đối với công chúa, Hoàng thượng vẫn rất băn khoăn, nếu như nàng ta tùy tiện trở về, nói không chừng hai nước liền. . . . . .
Đây chính là điểm xấu của việc thực lực tương đương, Hướng Quân không phải là một hôn quân, Đại Hướng quốc cũng không dễ chọc!
“Đệ biết!”
Hắn hiểu rõ,