“Hiên, xem ra nữ nhân thật sự không chung tình. Lúc đầu thấy tình yêu của công chúa dành cho chàng, ta còn tưởng rằng nàng ta sẽ không kết hôn nếu không phải là chàng?”
Lộ Nhi cười khanh khách, tin tức này xác thực không tệ, nàng thích, cũng rất vui vẻ!
Mặc dù có chút đắc ý, nhưng công chúa, dù sao cũng là một tâm bệnh của nàng.
Nàng ta xuất giá là tốt rồi, nàng cũng có thể yên tâm.
“Nàng a. . . . . . Lộ Nhi, chẳng lẽ nàng hi vọng nàng ta vẫn luôn bám theo ta sao?”
Hiên Vương siết chặt lỗ mũi Lộ Nhi, nàng nhăn mày, lẩm bẩm nói:
“Hiên, chàng mà bóp nữa, mũi ta dài ra mất . . . . . .”
Mồ hôi, mũi dài?
Hiên Vương ha ha cười, như vậy cũng tốt, ít ra Lộ Nhi sẽ không hỏi vấn đề kia.
Nhưng Hiên Vương cao hứng cũng quá sớm rồi, Lộ Nhi làm sao có thể không biết Hiên Vương đang trốn tránh?
“Hiên, chúng ta phải rời đi sao? Khi nào thì đi?”
Thật ra thì, hai tháng sau này, nàng đã thỏa mãn rồi. Ba tháng không bị người quấy rầy, chỉ có thế giới