Cảm thương nhìn kỹ, bọn chúng lại không giống nhau, tựa như mỗi người đều có điểm tốt riêng, mỗi người đều không giống nhau!
Hai người vai kề vai, đi từ từ , thích ý vô cùng.
Mà Lộ Nhi, hai mắt vẫn rơi trên những bông hoa đang đung đưa. . . . . .
“Hiên, chàng xem này hai đóa hoa nha. . . . . .”
Giống như phát hiện tân đại lục, Lộ Nhi khoa trương kêu, Hiên Vương dừng bước, ánh mắt rơi vào trên bông hoa màu lam nhạt cực kỳ bình thường—
Hai đóa hoa rất bình thường, lá nhỏ dài đung đưa, cánh hoa lớn bằng đầu ngón tay, hoa tâm màu lam đậm nhỏ như vậy.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Ngẩng đầu nhìn về hướng Lộ Nhi, hoa này, hắn không nhìn ra có điểm gì tốt, ngược lại không bằng Lộ Nhi của hắn ——
Bởi vì hưng phấn, hai mắt nàng sáng trong, lấp lánh, chói mắt ngay cả trời chiều cũng bị phai màu.
“Là hai đóa đó. . . . . . Ta chỉ nghe nói qua hai đóa sen mọc cùng một gốc, chưa từng nhìn thấy,