Đêm, không phải là rất tối, nhưng trong rừng cây cối xen kẽ nhau, vốn là ánh trăng mông lung xuyên thấu qua kẽ lá chiếu xuống, căn bản nhiều thứ cũng không nhìn rõ lắm.
Bạch Vân chạy rất nhanh, nhưng ngồi ở trên ngựa, vẫn cảm thấy rất vững chãi, hơi lắc lư, nhưng người có thể chịu được chấn động.
Ban đêm như vậy, trong rừng cây như vậy, làm sao lại cảm thấy âm u.
Nhưng Lộ Nhi cũng không sợ, phía sau nàng, có một lồng ngực mạnh mẽ, nàng biết, bất luận gặp phải chuyện gì, nàng biết, sẽ bảo vệ mình thật tốt!
“Lộ Nhi, nàng sợ ư?”
Thanh âm mềm nhẹ thổi lất phất bên tai, có chút ngứa, có chút không thoải mái.
“Không sợ. . . . . .”
Lộ Nhi không do dự đáp, nhưng nhìn trên dưới, mặc dù tối tăm không người, nàng vẫn không thể quen.
“Không sai, Lộ Nhi, những lời này nàng nói rất đúng. . . . . .”
Thấy Lộ Nhi tin tưởng hắn như vậy, Hiên Vương ha ha cười, Lộ Nhi mỉm cười gật đầu:
“Chàng là tướng công của ta, cha của Oa Oa, ta không tin chàng thì tin ai chứ?”
Nàng vốn tin tưởng hắn, hơn nữa trời tối thì