Lộ Nhi hơi lẩm bẩm một tiếng, Hiên Vương ha ha cười nói:
“Nàng cũng thật là, tại sao không đổi tư thế chứ? Cứ ôm một tư thế đi đường như vậy, không đau mới lạ. . . . . .”
“Tiểu tử kia đang ngủ quen, ta không muốn để con khóc nha. . . . . .”
Nàng cũng sợ làm chậm trễ thời gian đi đường, Lộ Nhi lẩm bẩm tức giận nhìn Hiên Vương một cái, không vui nói:
“Không công bằng, không công bằng, làm sao một chút việc chàng cũng không bị. . . . . .”
“Ta là nam nhân, hơn nữa, ta có võ công. . . . . .”
Hiên Vương chê cười, Lộ Nhi có lúc giống như trẻ nhỏ, thật thú vị.
Đi bằng xe ngựa, so với cưỡi ngựa thoải mái hơn, Lộ Nhi lại ngủ, Hiên Vương cũng mơ hồ một lúc, khi tỉnh lại, trời cũng sắp tối. . . . . .
Xe ngựa vẫn đang chạy, chẳng qua có chuyện kỳ quái là, tại sao không gặp phải người của Hướng Quân?
Không bình thường, quá không bình thường.
“Hiên, còn bao lâu mới đến Đại Nguyệt chúng ta?”
Lộ Nhi bất an hỏi, Hiên Vương nhàn nhạt cười một tiếng:
“Đoán chừng