Vô dụng, hắn thích sinh khí thì để hắn sinh đi, tốt nhất giận đến nỗi tức chết, nàng cũng được tự do!
“Tiểu thư. . . . . .”
Tuệ Nhi lo lắng nhìn Lộ Nhi, Vương gia hiện tại đang tức giận, hơn nữa còn là vô cùng tức giận!
Tiểu thư người không thể mềm mại giải thích cho Vương gia một chút được sao?
“Vương gia, tiểu thư vừa rồi chẳng qua là. . . . . .”
Bịch một tiếng, Lộ Nhi bất an quay đầu lại, thấy Tuệ Nhi đã ngã ra xa mấy bước, nằm trên mặt đất, một tiếng đau cũng không dám kêu.
“Ngươi? Vương gia, Tuệ Nhi đã làm sai điều gì? Ngươi tại sao lại đánh nàng?”
Nàng mốn im lặng mà rời đi nhưng Tuệ Nhi mới vừa ngã dù sao cũng là vì mình mà bị thương.
Lộ Nhi không đành lòng, muốn đi tới đỡ nàng.
“Đứng lại!”
Hừ lạnh một tiếng, lạnh thấu xương giống như vào ngày rét mùa đông. Lộ Nhi nhăn mày, không rảnh để ý tới nhưng hết lần này tới lần khác, dưới chân giống như bị dính chặt trên đất không thể nhúc nhích được.
“Nàng ngã. . . . . .”
Tuệ Nhi cũng ngẩng đầu lên, hướng về phía Lộ Nhi lộ ra nụ cười cảm kích, khóe miệng là một vết máu đỏ tươi chói mắt. . . . . .
Là máu, một vệt