“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cứ như vậy xông tới sao?”
Hiên Vương lắc đầu một cái, trong mắt phủ ánh xanh nhàn nhạt, khóe miệng kiên nghị hơi giương lên, nhìn qua cả người giống như mãnh hổ khát máu.
“Sẽ không! Hắn cho rằng ta tới bên này, người mang theo tất nhiên không nhiều lắm, chúng ta chỉ có thể ỷ vào dã thú trong rừng cây, mà không biết. . . . . .”
Đang nói chuyện, Hứa Cường đã chui ra ngoài, xe ngựa cấp tốc chuyển vòng, thân thể Lộ Nhi không vững, một tay vịn một tay ôm con, Hiên Vương lại ôm chặt thân thể Lộ Nhi.
“Chuyện gì xảy ra? Đây là. . . . . .”
“Đừng lo lắng, không sao. . . . . .”
Đi vòng tại chỗ hơn hai mươi vòng, xe tiếp tục đi về phía trước, Lộ Nhi bất an, chân mày vẫn chưa giãn ra.
“Ta tìm thêm một chiếc xe ngựa, mới vừa rồi hẳn là có người đang giám thị chúng ta, cho nên để cho hai xe ngựa đảo quanh . . . . . .”
Này. .