Lỗ tai chợt động, hắn đã nghe được rất nhiều tiếng thở, Hướng Quân, cũng không phải đơn giản, bên này hắn ta cũng không bỏ qua!
Nhưng chỉ cần hắn ta không tới là tốt rồi, người còn lại, đều dễ nói chuyện.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, trước mặt, có mấy ngàn người đứng ở nơi đó, giống như tượng điêu khắc, ngăn trở đường đi của bọn họ.
Hiên Vương kéo Lộ Nhi lại, ý bảo Lộ Nhi ôm lấy hài tử. Tay của hắn nâng lên, dưới chỗ ngồi, thậm chí có một lỗ nhỏ rất nhỏ chỉ ột người chui qua.
“Lộ Nhi, nàng cùng con đi vào. . . . . .”
Lộ Nhi do dự một chút, vừa muốn chui vào, chợt nghe tiếng sói tru.
“Hiên, là sói!”
“Đúng, có lẽ nàng không cần tiến vào, bọn chúng cùng Bảo Bảo, quả nhiên là có chút liên hệ. “
Nghe thấy tiếng sói tru, hắn vốn nên cảm thấy cao hứng, nhưng lúc này trong lòng của hắn, không có một tia hưng phấn.
Người nơi này, ít nhất cũng có mấy ngàn, bầy sói tới đây giúp một tay, bọn họ nhất định sẽ truyền đi.
Tới khi đó, có thể Bảo Bảo càng thêm uy hiếp.