Trong lòng Lộ Nhi căng thẳng, cũng không kịp thay quần áo cho con, vội vàng ôm lấy Bảo Bảo, đung đưa.
Mà Chu quản gia đang ở ngoài xe, kích động muốn chết, hài tử, hài tử của Vương gia!
“Oa oa. . . . . .”
Hài tử, cũng luôn thích náo nhiệt, Bảo Bảo vừa khóc, Bối Bối cũng liền tỉnh lại, cả hai cùng ra sức khóc.
Hiên Vương cũng luống cuống tay chân, hai tiểu tử này, cho dù là về nhà, cũng không cần phải kích động như vậy chứ?
Haiz, bọn họ thật đúng là. . . . . .
“Chu quản gia, không phải là đã có bà vú rồi sao? Còn không mau đi lên hầu hạ. . . . . .”
Hiên Vương lạnh giọng quát, trên trán Chu quản gia xuất hiện mấy cái hắc tuyến ——
Bà vú, một Vương phủ to lớn vốn không thể không nuôi nổi mấy người rảnh rỗi, nhưng công chúa nói giữ lại đều vô dụng, đã sớm cho người đuổi đi. . . . . .
“Vương gia, chuyện này, bị công chúa cho. .