Nghe tiếng hít thở vững vàng, Lộ Nhi sợ hãi vươn tay, sờ gương mặt tuấn tú, tỉ mỉ miêu tả đường cong hoàn mỹ.
Bảo Bảo, dáng dấp thật giống hắn vô cùng, vậy về sau lớn lên nhất định cũng sẽ tuấn dật như vậy, mê người như vậy.
Lộ Nhi thỏa mãn nghĩ tới, không biết người vốn đang ngủ lúc này đã sớm mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn Lộ Nhi, thưởng thức từng biểu cảm trên gương mặt nàng.
Ngón giữa nóng lên, Lộ Nhi cuống quít phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy hắn khiêu gợi ngậm ngón tay mảnh khảnh của nàng, thậm chí đầu lưỡi còn ám muội lướt đi trên ngón tay mềm mại.
Oanh một tiếng, nụ cười của Lộ Nhi đỏ tươi giống như máu, nàng sợ hãi nghĩ muốn rút về, nhưng hắn hơi dùng sức, chút tê dại theo đầu ngón tay truyền đến khiến cho nàng cảm thấy cả người giống như có dòng điện chạy qua, rung động cực kỳ.
“Hiên, không nên. . . . . . Như vậy. . . . . .”
Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, mang theo chút e lệ, trêu chọc Hiên Vương, tâm cũng cực kỳ hỗn loạn.
“Không