Bất kể nói thế nào, bà là mẹ của Hiên Vương, là bà nội của Bảo Bảo. . . . . .
“Nương nương thật vui vẻ, dường như rất thích thiếu gia. . . . . .”
Tiểu Tuệ nói thật, thật ra thì nàng vẫn bồi ở bên người Lộ Nhi, cũng biết Lộ Nhi băn khoăn điều gì.
“Thật không? Vậy thì tốt, vậy thì tốt. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài một hơi, đã đi vậy mà lại trở về, không biết Hoàng thái hậu thấy nàng thì sẽ thế nào?
Nàng đã từng bị Hướng Quân mang đi, không biết đến bây giờ, Hoàng thái hậu có dùng chuyện này gây khó khăn ình hay không?
Không nên nghĩ về bà như vậy, bà không phải là một người tính toán chi li như vậy. Nhưng trong lòng Lộ Nhi vẫn rất bất an.
“Công chúa đâu? Nàng cũng không đến sao?”
Nàng cần phải trầm tĩnh, hiện giờ, nàng ta đã trở thành Vương phi, thành thê tử của Hiên Vương.
Thê tử, nghĩ đến từ này, trong lòng Lộ Nhi rất khổ, cũng rất chua, thân phận quang minh chính đại đó cuối cùng không có duyên với nàng. Hiện tại nàng rất vinh quang trở thành