Hiên Vương chán nản thở dài, mới vừa rồi, thời khắc mà hắn đã quên toàn bộ, hắn rốt cục nhớ lại, biết được mọi chuyện, dường như ngay cả việc oán hận mẫu hậu hắn cũng không thể.
Bỗng nhiên, hắn rất muốn gặp bà, rất muốn gặp bà ngay lúc này!
“Giang sơn này, không phải là của một mình ta, là của huynh đệ chúng ta. Hiên, thật ra trước khi lâm chung phụ hoàng nói với ta một câu, có thể là đệ không biết đi. Ông ấy nói, mặc dù truyền ngôi cho ta, nhưng vị Hoàng thượng kế tiếp, là truyền cho hài tử của đệ. . . . . .”
Cái gì?
Làm sao có thể?
Cho hài tử của hắn?
Vậy hài tử của Hoàng thượng làm sao bây giờ?
Hiên Vương khiếp sợ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng thượng, nếu như phụ hoàng thật sự đã nói như vậy, vậy. . . . . .
Vậy Hoàng thượng làm sao có thể không quan tâm như vậy chứ?
“Đệ cũng không cần kinh ngạc, chuyện này mẫu hậu cũng biết, cho nên giang sơn này a, ta chỉ là người quản lý, nếu như đệ muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lấy. . . . . .”
Hoàng thượng không quan tâm cười một tiếng, thật