Ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng thượng phía đối diện, hắn ô ô nói, nghe không hiểu đang nói gì, nhưng đôi mắt to linh lợi nhìn Hoàng thượng, lại nhìn nghiên mực, dụng ý là tương đối rõ ràng.
“Bảo Bảo, con nói gì vậy?”
Hoàng thượng lần đầu tiên tiếp xúc với trẻ con, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể hiểu ý tứ của Bảo Bảo, khó hiểu hỏi.
Bảo Bảo trợn mắt một cái, quay đầu nhìn về phía Lộ Nhi, nàng cuống quít tiến lên, cầm nghiên mực lên, đặt vào tay Hoàng thượng:
“Bảo Bảo, con đang nói, cái này cho Hoàng thượng sao?”
Hơn nữa Bảo Bảo cũng đâu nói tiếng anh chứ. Mắt to lại quét trên bàn, cũng chia xong đồ ọi người, vậy hắn muốn. . . . . .
Hắc hắc, những đồ khác thật sự không lọt vào mắt hắn, vừa rồi cái này là do Hoàng thượng cùng người cha Vương gia của hắn lưu luyến đặt xuống, cũng không tệ đi?
Tay nhỏ bé cố sức vươn ra, mỗi tay một cái, hai ngọc bội đều bắt được, một cái cũng không bỏ qua!
Đổ mồ hôi !
Lộ Nhi thiếu chút nữa té xỉu, Hiên Vương không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, còn lại Hoàng thượng cùng Hoàng thái