Thật may là Vương gia đối với nàng cũng coi như là hết lòng, biết để cho nữ nhân này bồi thường tiền, có phải ở trong lòng Vương gia vẫn có sự tồn tại của mình hay không?
“Ta vốn dĩ cũng có một trăm lượng bạc, ta tưởng rằng một trăm lượng đủ để sửa cái lỗ hổng ấy rồi, mỹ nữ, cô nói phải không?”
Một trăm lượng? Cũng đủ dùng chứ?
Cái lỗ hổng đó, nhiều nhất cũng chỉ mười mấy lượng thôi.
“Ừ, không sai biệt lắm. . . . . .”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng Vương gia lại nói muốn hai ngàn lượng, ta làm sao có thể a. . . . . .”
Hai ngàn lượng? Tuy là thường thấy qua rất nhiều tình huống, nhưng Ngọc Hà vẫn không nhịn được há to miệng ——
Hai ngàn lượng bạc, rất nhiều dân chúng cả đời cũng không thể có nhiều bạc như vậy nhưng Vương gia làm sao lại. . . . . .
“Vậy ngươi làm sao để trả?”
Ngọc Hà lấy tay che miệng lại, thế nào lại cảm giác mình hiện tại cứ như người bị động đây?
“Haiz, còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể nghe theo lời của Vương gia. Mỹ nữ, cô là nữ nhân Vương gia sủng ái nhất đúng không? Cô xem có thể. . . . . .”
Ánh mắt cực sáng, nàng