Thanh âm có chút thấp, nhưng nữ nhân phía dưới thật vất vả mới tìm được cơ hội như vậy, nàng làm sao có thể sẽ buông tha chứ?
“Vương gia, ngài ở đây thật đúng là vui vẻ nha. . . . . .”
Lộ Nhi vừa tiến đến, thấy tư thế thân mật của hai người, cũng không biết lửa giận từ đâu bốc lên, nàng nổi giận nhìn chằm chằm hai người đang dây dưa ở chung một chỗ, thấy tay công chúa ôm chặt Hiên Vương, nàng tiến lên dùng sức đẩy ra.
“Ngươi. . . . . . Bạch Lộ Nhi, sao ngươi trở lại?”
Công chúa kinh ngạc nhìn Lộ Nhi, nàng không nghĩ tới nàng ta sẽ trở lại, nàng tưởng rằng nàng ta phải đau lòng mà rời đi.
Nhưng sau khi kinh ngạc, lại càng căm tức phẫn hận.
Tại sao nàng ta trở lại, nàng ta không trở lại, nàng cùng Hiên Vương đã có thể gạo nấu thành cơm rồi.
“Ha ha, cô nói xem ta vì sao lại trở lại? Nam nhân của ta, bị người khác gài bẫy, ta không nên trở lại dẫn hắn đi sao?”
Mắt lạnh trừng, Hiên Vương ngẩng đầu lên, nhìn bóng người mơ mơ màng màng trước mắt, thấp giọng nói:
“Lộ Nhi. .