“Lộ Nhi, sao con lại vứt Vương gia xuống. . . . . .”
Thấy sắc mặt Hiên Vương thật sự không bình thường, Từ thái y vội vàng đi đến, sai người kéo Hiên Vương từ trong thùng ra ngoài, cũng không kịp thay quần áo ướt sũng, chẩn mạch rồi nói sau.
“Lộ Nhi, chuyện gì xảy ra?”
Hoàng thượng cũng rất kinh ngạc, bất an hỏi.
“Mới vừa rồi bị công chúa mang đi, cũng không biết dùng thuốc gì. . . . . .”
Lộ Nhi phỏng đoán, hẳn là mị dược, nhưng cụ thể là dược gì lại không biết, cảm giác không có đáng ngại đi!
Có điều, sắc mặt Từ thái y cũng không phải là rất tốt, ông nhăn mày, nhắm mắt trầm tư hồi lâu, mới mở mắt ra, thở dài nói:
“Tạm thời không sao, nhưng. . . . . .”
Ánh mắt nhìn về phía Lộ Nhi, Lộ Nhi khẩn trương nháy mắt mấy cái:
“Cha, sao vậy? Có giải dược hay không?”
Từ thái y lắc đầu một cái, thở dài nói:
“Con nói là công chúa hạ dược sao? Vậy cũng có thể. Trong người Vương gia, hẳn là Ngao hương đặc biệt của Đại Hàn, cộng thêm Hắc đàn