Lộ Nhi giận dữ nói, nàng sẽ không bỏ qua cho công chúa, nhưng nàng sẽ làm được gì chứ?
Cùng lắm là chỉ có thể cổ động Hiên Vương bỏ công chúa mà thôi!
Nhưng Hoàng thái hậu thì sao? Bà sẽ đồng ý sao?
“Bảo Bảo, con nói xem mẹ và cha con yêu nhau, tại sao lại khó khăn như vậy? Con nói mẹ nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?”
Ánh mắt Bảo Bảo lạnh lẽo, trong đôi mắt bỗng nhiên lộ ra sát khí, có điều Lộ Nhi vẫn luôn cúi đầu, chưa từng chú ý tới.
Công chúa phải không? Được, rất tốt, dám tính kế cha, cô cũng đừng trách ta. . . . . .
Khóe miệng tràn ra một nụ cười lạnh tàn nhẫn, cô công chúa đó tốt nhất nên cầu nguyện sớm rời khỏi Vương phủ đi, bằng không. . . . . .
Nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra, không hề có người nhìn thấy, càng không có người chú ý tới, Bảo Bảo đơn thuần, ánh mắt của nó lại lạnh như băng vậy!
Lộ Nhi nói trong chốc lát, gọi Tiểu Tuệ tới, mỗi người ôm một đứa ra ngoài