“Sao vậy, không thích sao?”
Nhìn người trong ngực thẹn thùng, Hiên Vương nhẹ nhàng bay xuống, hai người bước vào trong phòng của họ, bên trong không có một bóng người.
“Mới không phải, chàng an bài là tốt rồi. . . . . .”
Lộ Nhi lẩm bẩm một tiếng, các nàng cũng đều được đưa đi, nàng cũng không thể kiểm soát trái tim của mấy nữ nhân đó.
“Ha ha, Lộ Nhi, thật ra nàng nói rất đúng, tình yêu ư, chính là chuyện của hai người, nhiều người còn có ý nghĩa gì?”
“Đúng vậy, hơn nữa, các nàng cũng sắp rời đi, người làm trong phủ cũng có thể bớt đi rất nhiều, có thể tiết kiệm chi tiêu đó?”
Lộ Nhi ha ha cười, hôn kỳ không phải đã được định sẵn rồi sao?
Hiên Vương chưa nói, nàng cũng không hỏi, nhưng Chu quản gia bọn họ vẫn luôn bận rộn.
“Tiết kiệm được chi tiêu?”
Hiên Vương nhăn mày, không hiểu nhìn Lộ Nhi, nàng vội vàng giải thích:
“Chính là tiêu xài đó. Mặc dù không phải là rất nhiều, nhưng. . . . . . Nhưng vẫn đáng kể đi?”
“Ha ha, được, tiết kiệm được chi tiêu, tốt. .