Trong động rất tối, chẳng biết lúc nào, trong tay Hoàng thái hậu có thêm một viên dạ minh châu, đường đi cũng thấy rõ hơn.
“Con đường này thông ra bên ngoài cung, nhưng trong cung cũng không có mấy người biết. . . . . .”
Hoàng thái hậu đi phía trước, bà thản nhiên nói, Lộ Nhi chỉ lắng nghe, hai người đi khoảng trăm bước, Hoàng thái hậu đột nhiên rẽ trái, mở một cửa đá, bên trong là một hang đá đơn giản.
“Đây là bức họa của tiên hoàng, ngài ở giữa tám nhi tử, cũng chỉ có Hiên có diện mạo giống ngài. . . . .”
Chỉ vào chính giữa bức họa, Hoàng thái hậu giải thích.
“Nhưng tiên hoàng cũng không chỉ có một nữ nhân, ta là Hoàng hậu, ta vốn cũng rất ngây thơ a, nhưng hậu cung chính là như vậy, con không chọc các nàng, các nàng cũng sẽ không tha cho con. . . . . .”
Hoàng thái hậu chậm rãi nói, nói xong lời cuối cùng, Lộ Nhi cũng rơi lệ:
Bà là Hoàng hậu, nhưng bà cũng là một mẫu thân, Hoàng thượng có tám nhi tử, cuối cùng chỉ còn lại Hiên Vương và Hoàng thượng, hậu cung tranh