Lộ Nhi vội vàng nói, nàng không hiểu ở cổ đại làm giám định như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, nàng sốt ruột cũng không biết nên nói cái gì cho phải . . . . . .
Nhưng đứa nhỏ, đứa nhỏ này thật sự là của Hiên Vương.
Nhìn bộ dạng Lộ Nhi gấp gáp, Hoàng thái hậu vội vàng cầm đôi tay có chút run rẩy của Lộ Nhi, cười nhạt nói:
“Lộ Nhi, con cũng không cần gấp gáp như vậy, ta không phải là không tin con, ta tin tưởng Bảo Bảo là hài tử của Hiên Vương. . . . . .”
“Nhưng. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩn ra, vừa rồi Hoàng thái hậu nói như vậy, vậy là ý tứ gì?
Bà tin tưởng Bảo Bảo là con của Hiên Vương, nói cách khác đã thừa nhận nàng, nhưng bà lại muốn giữ công chúa lại, là vì cái gì?
Vì Hiên Vương hay là là vì Đại Nguyệt quốc đây?
Khó hiểu nhìn Hoàng thái hậu, Lộ Nhi đột nhiên cảm giác bà như vậy, thật vĩ đại, cũng rất tỉnh táo.
“Ta nói rồi, ta không ghét con, nhưng ta là một Hoàng thái hậu, từ rất lâu, sự yêu thích của