Thấy công chúa cũng không biết tung tích của Lộ Nhi, Từ phu nhân tự trách nói, hôm nay Lộ Nhi qua nhà để chuẩn bị xuất giá, nhưng ở đó nửa ngày liền bị người bắt đi, là lỗi của bà, là bà không bảo vệ tốt Lộ Nhi!
“Vương gia, là chúng ta không có bảo vệ tốt cho Lộ Nhi, là lỗi của chúng ta a. . . . . .”
Từ thái y cũng hối hận nói, nếu như bọn họ có thể nhiều tìm người canh chừng viện thì thật tốt!
“Từ thái y, Từ phu nhân, hai người cũng không cần tự trách, Vương gia không có trách hai người, hai người cứ đi nghỉ trước đi !”
Nhìn Hiên Vương mất kiên nhẫn, Chu quản gia vội vàng tới an ủi Từ thái y bọn họ, mà công chúa được an bài đến phòng khách, cũng phái người bảo vệ tốt bên kia.
————
Ô ô, thật chóng mặt, Lộ Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy trên người rất lạnh!
Khó khăn mở mắt ra, thấy bốn phía là một mảnh mờ nhạt, chỉ thấy ánh sáng le lói của