Không phải người ta từng nói, yêu ai yêu cả đường đi sao?
Nhưng đó là nói về người, không biết sói có cách nói như vậy không?
“A, sói đại ca à, chúng ta đã gặp mặt, có đúng hay không? Ta là mẹ của Bảo Bảo, các ngươi còn nhớ Bảo Bảo không? Chính là tiềm long tinh hạ phàm trong miệng mọi người đó, không phải là các ngươi không tấn công Bảo Bảo sao? Vậy cũng không nên tấn công ta. Bảo Bảo là do ta sinh, ta chết Bảo Bảo sẽ rất đau khổ, sẽ rất rất đau lòng. . . . . .”
Không biết bọn chúng nghe có hiểu được hay không, Lộ Nhi lẳng lặng nhìn chúng, nàng tình nguyện tin tưởng bọn chúng hiểu được.
“Hơn nữa, ta chỉ là một cô gái yếu đuối, cũng không thể làm được gì, các ngươi đông như vậy, ta lại nhỏ gầy, cho dù ăn cũng không có bao nhiêu thịt a. . . . . .”
Đây cũng là lời nói thật, đoán chừng nhét kẽ răng cũng không đủ a!
Lộ Nhi thở dài, những con sói này không tấn công nàng nhưng cũng không rời đi, ô