Hắn mặc dù không sợ nàng ăn no đến chết, nhưng ——
Nhìn thân thể nho nhỏ của nàng, ăn được nhiều đồ như vậy cũng không biết trôi đến nơi nào?
“Ta. . . . . .”
Một ít đồ ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Lộ Nhi bị lời của hắn làm cho sặc, thiếu chút nữa nuốt luôn cả khí, khụ khụ, khó chịu muốn chết.
“Tiểu thư. . . . . .”
Đan nhi vội vàng bưng nước qua, đưa tới trước mặt Lộ Nhi.
“Ta. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”
Lại ho khan một cái, một lúc lâu mới dừng lại, Lộ Nhi uống xong ngụm nước, rốt cục cảm giác cũng dễ chịu hơn.
“Ngươi. . . . . . Vương gia, ăn cơm không được nói chuyện, ngươi không thể. . .”
Bớt tranh cãi một tí, Lộ Nhi vốn là muốn nói như vậy nhưng nhìn ánh mắt Hiên Vương thật sự là không tốt, nàng vội vàng dừng lại.
“Hừ, ăn cơm cũng không chú ý. . . . . . Bổn vương thật hoài nghi, nàng nữ nhân này làm sao lại lớn được như vậy . . . . . .”
“Phốc xuy” mấy tiếng, mấy vị mỹ nữ khẽ cười, Lộ Nhi liếc các nàng một cái, cũng không nữa để ý tới Hiên Vương,