“Lộ Nhi, con không sao, thật sự không sao!”
Hiên Vương thở dài, thật ra làm sao Bảo Bảo lại không phải là bảo bối của hắn chứ, vì trước mặt Hướng Quân, hắn không thể không hành xử như thế.
“Một năm, một năm sau, nàng nhất định có thể gặp con. . . . . .”
Một năm, có ý gì?
Lộ Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Vương không chớp mắt, thấp giọng nói:
“Tại sao. . . . . .”
Hiên Vương nhẹ nhàng ôm lấy Lộ Nhi, bàn tay ôn nhu vuốt ve lưng nàng, thân thể Lộ Nhi cứng đờ, rung giọng nói:
“Chàng nói. . . . . .”
“Lộ Nhi, nàng yên tâm chứ?”
Giao cho hắn sao? Giao cho hắn, ngược lại nàng rất yên tâm, nhưng tiếc nuối duy nhất, chính là nàng phải cách xa Bảo Bảo lâu như vậy. . . . . .
“Hiên, chàng nói đến lúc đó, Bảo Bảo có thể nhận ra chúng ta không?”
Vừa rồi ở trên lưng nàng Hiên Vương viết một cái tên, một cái tên khiến cho nàng cả đời cũng cảm thấy áy náy ——
Cô Ưng, Hiên Vương lại đem đứa nhỏ giao cho Cô Ưng!
“Tất nhiên, Bảo Bảo của chúng ta rất thông minh, Lộ Nhi, thật ra thì con. . . . . .”
Nghĩ đến ánh mắt của Bảo Bảo ngày đó, Hiên Vương muốn nói cho Lộ Nhi, nhưng nghĩ lại, tại sao