“Nương, ca ca không có bắt nạt Bối Bối, ca ca không có. . . . . .”
Thấy nương tức giận, Bối Bối vội vàng chạy tới nói tốt, Lộ Nhi cười một tiếng, đưa tay muốn sờ sờ đầu Bảo Bảo, Bảo Bảo lại vụt một cái lui về phía sau thật là xa.
“Bảo Bảo, tới đây. . . . . .”
Lộ Nhi giơ tay, nhìn vẻ mặt Bảo Bảo không vui, nàng là mẹ của hắn, làm sao nàng lại không biết Bảo Bảo không thích cái tên Bảo Bảo này, nhưng. . . . . .
Nhưng hắn vốn chính là đứa bé nha, có lúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cực kỳ lạnh lùng, Lộ Nhi chỉ cảm thấy đau lòng ——
Đứa trẻ còn bé như vậy, cũng chưa từng chịu tổn thương gì, làm sao lại nghiêm túc như vậy chứ?
Đặc biệt là tật xấu ghét người đụng chạm của hắn nhất định phải đổi, nàng là mẹ của hắn, ngay cả ôm ấp cũng không được, một Bảo Bảo đẹp trai như vậy, lớn lên làm sao tìm được bạn gái?
“Nương. . . . . . Cách xa con một chút. . . . . .”
Bảo Bảo lui về phía sau mấy bước, người mẹ này