Nhưng hiện tại thấy Bối Bối rất bình thường a, không có chuyện gì đáng ngại mới đúng.
So sánh với Bối Bối, nàng lo lắng cho Bảo Bảo hơn, Bảo Bảo mới năm tuổi, khi lớn lên chỉ có hai từ để nói, là kinh khủng!
Mà Bối Bối lại bình thường hơn nhiều.
“Hiên, ta thật sự lo lắng cho Bảo Bảo của chúng ta!”
Buổi tối, nằm trong ngực Hiên Vương, Lộ Nhi bất an nói.
“Bảo Bảo rất tốt. Đúng rồi, Lộ Nhi, hôm nay Bảo Bảo nói với ta, con muốn học võ công đấy? Nàng nói xem ta có nên tìm người dạy con hay không?”
Hiên Vương vuốt vuốt tóc Lộ Nhi, ôn nhu hỏi.
“Chuyện này. . . . . . Hiên, ta cảm thấy tạm thời cứ từ từ đã? Bảo Bảo còn nhỏ, hiện tại con mới có năm tuổi thôi.”
Không được, tuyệt đối không được, Lộ Nhi tự nhủ, Bảo Bảo còn nhỏ, hiện tại con mới lớn như vậy, không biết võ công mà trên người đôi lúc đầy sát khí khiến nàng cũng cảm nhận được, nếu như biết võ công. . . . . .
Lộ Nhi cảm thấy có chút sợ, thân thể cũng không nhịn được run rẩy một chút.
“Lộ Nhi, yên tâm đi, Bảo Bảo