Từ thái y lo lắng nhìn Lộ Nhi, nàng chỉ lắc đầu:
“Con sẽ không bỏ Hiên Vương, nhưng con cũng không thể trơ mắt nhìn chàng gặp chuyện không may. Cha, cha yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt.”
Lúc đi ra, tâm tình có chút nặng nề, Lộ Nhi không ngồi kiệu, ở trên đường tùy ý bước đi.
Nơi này là kinh thành, tiếng rao bán không ngừng, trên đường rất phồn hoa, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thấy một vài người quần áo rách nát.
Trong thành có vài chỗ phát cháo, buổi trưa có rất nhiều người nghèo ăn không đủ no tới đây lĩnh cháo, chuyện này là do nàng lúc ấy đề nghị, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm được như vậy, thiên hạ có quá nhiều người ăn không đủ no, nàng không quản được.
“Phu nhân, cho ít đồ ăn đi. Nương con mấy ngày chưa ăn gì rồi. . . . . .”
Áo bỗng nhiên bị người kéo, Lộ Nhi nhìn xuống, thấy một đứa nhỏ tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, đáng thương nhìn