“Đúng vậy, cả một buổi chiều, có lẽ cũng có thể tính cả buổi tối. . . . . . Aiz, chẳng qua là buổi tối ở chỗ này cũng không chương trình gì, bọn họ đi ngủ từ rất sớm. . . . . .”
Nhàm chán chống má, Lộ Nhi thở dài, trong đôi mắt sáng cũng là bất đắc dĩ.
“Nương, chúng ta đi chơi, có được hay không?”
Bối Bối hưng phấn bắt được tay Lộ Nhi, cả ngày bọn họ đều bị nhốt ở trong phủ, rất ít khi được ra ngoài nha.
“Không được, bên ngoài nguy hiểm lắm. . . . . . . . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, dân thường vẫn là tốt nhất, muốn làm cái gì thì làm, muốn đi ra ngoài thì ra, cái gì cũng không sợ!
Không như nàng hiện tại, rốt cục bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng rồi, nhưng chuyện cần lo lắng cũng nhiều hơn.
Nguy hiểm gì chứ, thích khách chứ, cũng không biết những người đó làm chuyện gì, cả ngày ăn không ngồi rồi, muốn giết người sao?
“Cũng đúng, aiz, nương nói có