Phu nhân lạnh lùng nhìn, mới chừng hai mươi cái tát mà thôi, không chết được.
Hương Linh choáng đầu hoa mắt, trên mặt đau rát, nàng dùng sức vùng vẫy, nhưng nữ nhân kia quá khỏe, nàng làm thế nào cũng không thể giãy giụa được. . . . . .
Căm hận nhìn nụ cười khẩy của nàng ta, tốt hơn là không nên vùng dậy, bằng không. . . . . .
“Hừ, sao vậy? Có chỗ nào không phục sao? Hương Linh, ngươi đúng là người đàn bà hư hỏng mà Hiên Vương không cần, đi theo Lư thị vệ có phải tốt không, hử? Nhưng ngươi thật ti tiện, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, lại dám câu dẫn lão gia nhà chúng ta? Muốn vị trí của ta ư? Ngươi cũng không thử soi gương xem, với bộ dạng này ngươi có thể chắc chắn như vậy sao?”
Hương Linh không cam lòng nhưng nàng cũng biết, nơi đây không phải là nơi nàng có thể khoe tài, nàng muốn trở về, rời khỏi nơi này mới tốt!
“Thế nào? Không dám trừng ta sao? Sau này ngươi nhớ kỹ cho ta, trong cái nhà này, ai là chủ tử!”
Thấy người ngồi phịch