“Gia, có muốn tiếp tục hay không?”
Nhìn hai người rẽ vào cái sân nho nhỏ, nam tử vẫn đứng trên nóc nhà thấp giọng hỏi.
“Không cần, không nghĩ tới đến bây giờ cô ta vẫn luôn u mê không chịu tỉnh ngộ. . . . .”
Nam tử lạnh lùng xua tay, trên gương mặt tuấn dật mang theo chút lạnh lẽo:
“Thử nhìn xem, xem bước kế tiếp cô ta định làm gì. . . . . .”
“Gia, chuyện này. . . . . .”
“Ta tự có tính toán. . . . . .”
Thân ảnh chợt lóe, giống như đám mây trắng lướt qua trước mắt, bóng dáng tiêu sái tuấn dật đã sớm biến mất!
“Aiz, một nữ nhân vô dụng mà thôi, thật không hiểu gia muốn làm gì?”
Nam tử lầm bầm oán trách một tiếng nhưng cũng không dám kháng lệnh chủ tử, lời của chủ tử chính là thánh chỉ, đối với bọn họ mà nói là như vậy.
“Lẩu ư, quan trọng nhất là thịt,