“A, không sao. . . . . . Bảo Bảo cũng mệt rồi phải không? Con về phòng trước đi. . . . . .”
Lộ Nhi cuống quít dặn dò, lần này Hiên Vương giận thật rồi, Bảo Bảo ra khỏi phủ cũng không sao nhưng ít nhất nên nói với hai người một tiếng a.
“Nương. . . . . .”
Bảo Bảo không yên lòng, Lộ Nhi vội vàng trừng mắt liếc hắn một cái:
“Vừa rồi không phải con kêu mệt mỏi sao? Còn không mau trở về nghỉ ngơi đi! Cha con cũng mệt rồi, nhanh lên một chút a. . . . . .”
Nhìn bộ dạng gấp gáp của Lộ Nhi, Hiên Vương cười khổ một tiếng, Bảo Bảo phạm sai lầm hắn còn chưa kịp hỏi một tiếng Lộ Nhi đã khẩn trương thành bộ dạng này?
Bị Lộ Nhi kéo về phòng, Hiên Vương thở dài nói:
“Lộ Nhi, nàng cũng không thể quá cưng chiều Bảo Bảo. . . . . .”
Dính đến bên cạnh Hiên Vương, Lộ Nhi vội vàng cười nói:
“Hiên, chàng quên rồi sao? Con không phải là một đứa trẻ. . . . . .”
Không phải là trẻ nhỏ cho nên không thể giáo huấn hắn, có thể nhẹ nhàng nói chuyện, không nên nặng lời . . . . .
Giống như người lớn, hắn