“Lộ Nhi, lần này nhờ cô và Hiên Vương . . . . . .”
Nghĩ đến hi vọng có thể giải hết độc của Hoàng thượng, San San rất vui vẻ, Hoàng thượng đối với nàng tốt như vậy, nàng chỉ muốn cùng hắn bạc đầu giai lão!
“San San, lần này chúng ta ra ngoài cũng không phải chỉ vì mình Hoàng thượng, cô cũng biết hiện tại Hiên Vương cũng rất nguy hiểm, cho nên. . . . . .”
Nàng sẽ cố hết sức, mặc dù không phải là vì Hoàng thượng, mà chỉ vì Hiên Vương thôi nàng cũng sẽ hết sức.
“Lộ Nhi, cám ơn cô. . . . . .”
Chân thành tha thiết nắm lấy tay Lộ Nhi, Hoàng hậu cảm động nhìn nàng:
“Lộ Nhi, bất kể lần này có thể điều chế được giải dược hay không, ta cũng rất mệt mỏi rồi, Hoàng thượng muốn thoái vị, Lộ Nhi, cô phải giúp ta khuyên nhủ Hiên Vương a. . . . . .”
Thoái vị, có thật không? Lần đó nghe Hiên Vương nói qua, Lộ Nhi vẫn luôn bán tín bán nghi, không nghĩ tới Hoàng hậu cũng biết.
“San San, chuyện này. . . . . . Đây là chuyện triều đình, nữ nhân chúng ta tốt nhất không nên tham dự!”
Bọn họ nói hậu cung không thể tham chính, đó cũng không phải là một câu