Buồn phiền chán nản, qua một lúc lâu, một chữ công chúa cũng không viết nổi.
Bất đắc dĩ đứng lên, dùng khăn che mặt, nàng phải đi ra ngoài một chút.
“Tiểu thư. . . . . .”
Tiểu Mê đi tới, ở bên ngoài, nàng không dám gọi công chúa, gọi là tiểu thư vẫn tốt hơn.
“Ngươi không cần đi theo, ta đi ra ngoài một chút. . . . . .”
Công chúa quay đầu, thản nhiên dặn dò một câu, bóng dáng nhỏ bé cất bước ra ngoài.
“Aiz, công chúa muốn làm gì vậy? Sao lại có cảm giác là lạ.”
Tiểu Mê lẩm bẩm một tiếng nhưng cũng không để ý lắm. Tuy nàng là nha đầu của nương nương nhưng sau khi nương nương rời đi nàng vẫn luôn đi theo công chúa, chuyện này cũng thành thói quen rồi.
Trên đường vẫn náo nhiệt như trước, Hiên Vương đã rời khỏi kinh thành nhưng dân chúng cũng không hay biết.
Nhìn khuôn mặt tươi cười bận rộn của bọn họ, công chúa chợt thở dài nghĩ, nếu như bọn họ biết hiện tại Hiên Vương rời khỏi đây rất có thể sẽ rơi vào tay người khác, không biết bọn họ còn cười được như vậy không?
Nàng tùy ý đi lại,