Vãn Vãn còn nhỏ, cô bé đương nhiên không biết ý nghĩ của cha mình.
Hiện tại đến Vương phủ hầu hạ, trở thành người của Bảo Bảo ít nhất cũng phải hơn mười năm nữa, đến lúc đó, hai người lâu ngày sinh tình, có thể làm nữ nhân của thái tử cũng là chuyện bình thường.
Đến lúc đó, y chính là. . . . . .
Nghĩ tới đây, y thật hưng phấn khó có thể hình dung, mặc dù còn lâu mới đến lúc đó, nhưng y tin tưởng con gái mình, cũng tin tưởng cảm giác của mình.
Mặt vừa ngẩng lên, chân mày nhăn lại, trong mắt của y cũng không chứa được người khác nữa, giống như hiện tại con gái của y đã được gả cho Bảo Bảo vậy.
“Cha, cha rất vui à?”
Mọi người nói “gậy gộc thành tài”, những lời này tuyệt đối không sai, bị đánh nhiều lần nên Vãn Vãn đã học được bản lĩnh nhìn mặt mà lựa lời. (nguyên văn: sát ngôn quan sắc – đoán ý qua lời nói và sắc mặt)
“Đúng, con gái ngoan. . . . . .”
Người đàn ông đó không hề cúi đầu, giọng nói tựa như phát ra từ lỗ mũi, Vãn Vãn bất an nhìn y, không tốt rồi, từ trước tới giờ cô bé chưa từng thấy cha