“Hừ. . . . . .”
Người nọ hừ lạnh một tiếng, Vãn Vãn chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen chợt lóe, nháy mắt đã mất đi tri giác.
Vẫn ở cách đó không xa công chúa thấy thế không nhịn được nhíu mày, chuyện gì vậy? Người vừa mới uy hiếp họ là ai?
Là người của Hiên Vương phủ sao?
Cũng không hẳn, nếu như là người của Hiên Vương phủ, vậy vừa nãy thị vệ có thể cho hai người họ đi vào, sau đó sẽ. . . . . .
Chẳng qua là, trừ người của Hiên Vương phủ ra, nàng không nghĩ ra được còn có thể là ai nữa?
Dẹp đi, những chuyện này cũng không liên quan đến nàng? Chuyện nàng quan tâm chỉ có Hiên Vương, hiện tại nàng chỉ muốn tìm Hiên Vương mà thôi.
Tùy tiện kéo một đứa nhỏ, công chúa bảo nó truyền tin cho Lệ Thương, nàng tin tưởng Lệ Thương sẽ tới gặpn mình.
“Văn Văn, nàng. . . . . . . . . . . .”
Thật sự thấy công chúa, trong đôi mắt Lệ Thương mang theo chút kích động, sao nàng lại tới đây? Không phải nói muốn rời khỏi Đại Nguyệt