“Ta biết chàng đã đi. . . . . . Lệ Thương, nói cho ta biết, có phải chàng đã đi Đại Hàn phải không?”
Trong lòng công chúa run lên, rốt cục nói đến trọng tâm rồi, ánh mắt của nàng có chút kích động, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Không . . . . . .”
Hành tung của Hiên Vương là điều cơ mật, sao công chúa lại biết?
Đáy lòng thoáng qua một chút kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh, không một gợn sóng giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Lệ Thương, huynh nói thật cho ta biết đi, có phải hay không, chuyện này đối với ta rất quan trọng . . . . .Huynh cũng biết đấy, nếu như là thật…, Hiên Vương sẽ rất nguy hiểm. . . . .”
Công chúa căng thẳng, giọng nói cũng run rẩy. Suy nghĩ của Khánh Vương là gì không ai biết, mà Hiên Vương cũng tuyệt đối không ngờ tới.
“Công chúa, nguy hiểm? Nguy hiểm gì?”
Lệ Thương không đáp bĩu môi, không phải là nàng muốn đi mật báo ư, chẳng qua là Hiên Vương đã đi hơn mười ngày rồi, nàng đuổi kịp sao?
Hơn nữa, theo hắn biết,