Phù Phá Thiên

Kim đan đẳng cấp


trước sau

Lần đầu tiên trong đời Lý Phù có cái cảm giác này, xương sống lạnh toát, tim đập thình thịch, đầu não tê dại. Cứ như bản thân đang đứng trước ngàn trượng vách đá, một cái sẩy chân liền vạn kiếp bất phục.

Tình thế nguy cấp, Lý Phù bóp nát tấm Mộc Thuẫn Phù vẫn luôn cầm sẵn trong tay. Đâu là loại phù lục phòng ngự duy nhất hắn có thể họa lúc này, có thể chớp bắt hoá thành khiên gỗ vì người chặn tai.

Lục sắc ánh sáng tràn đầy, nửa cái khiên gỗ vừa thành hình thì tên gỗ đã tới. Hai mũi tên bị khiên gỗ chặn đứng, một tên ngược lại tinh chuẩn đâm nửa thân vào đùi Lý Phù.

Trọng tâm mất cân bằng, Lý Phù trực tiếp lăn dài trên đất. Chưa kịp an ổn đã thấy tay phải đau xót, thì ra hoả điều nhân cơ hội đã tại tay phải cắt ra một vết thương sâu hoắm thấy xương.

Đau đớn làm não bộ Lý Phù dừng lại trong chốc lát, nháy mắt qua đi hắn liền liều mạng lăn lộn sang bênh cạnh.

Phụp! Phụp! Phụp!

Ba mũi tên gỗ găm thật sâu vào mặt đất chỗ Lý Phù vừa nằm, lực đạo rất mạnh làm bụi bay mịt mù.

“ Là ngươi!” Lý Phù cắn chặt răng, gằn ra từng chữ. Hắn dùng cách tay trái còn nguyên vẹn bẻ đi phần đuôi tên gỗ trên đùi, đau tới nhe răng nhếch miệng. Vừa nhìn đã thấy cách xa mấy chục mét, một thiếu niên trẻ tuổi đang đỏ mắt nhìn sang.

Kẻ này không ai khác chính là thiêu niên đi cùng lão đạo sĩ tử nạn dưới vó Tuyết Phong Mã. Không ngờ kẻ này lại như thế độc ác, yêu thú đại quân không quản lại trước tiên ám toán Lý Phù.

Nhìn uy lực Mộc Tiễn Thuật y phóng ra, hiển nhiên không phải luyện khí sơ kỳ có thể làm được, rõ ràng hắn từ trước tới nay vẫn luôn cố ý ẩn tàng.

“ Đúng vậy! Là ta! Mau xuống âm tào địa phủ bồi tội với gia gia đi!” Thiếu niên khặc khặc cười như điên, phóng tay lại ném ra ba mũi tên gỗ, bộ dạng hoàn toàn không quan tâm hết thảy.


Bên kia ba con hoả điểu lại lần nữa công tới, trước sau giáp địch tình thế làm Lý Phù tiến thối lượng nan.

Chỉ là càng như vậy Lý Phù lại càng tỉnh táo chưa từng có, không gian quang quanh như ngưng đọng, từng chiêu đoạt mạng phóng tới đều chậm lại như sên.

Từ trong túi lấy ra một sấp thật giày linh phù, Lý Phù không quan tâm là kích phát tất cả. Đầu tiên Cường Quang Phù chói mắt chiếu rọi, lại đến Hắc Sương Phù âm trầm che chắn, cuối cùng từng khoả từng khoả hoả cầu bốn phương tám hướng ầm ầm nổ tung.

Từng ấy linh phù nhìn như hỗn loạn không chịu nổi nhưng thực ra lại đâu vào đấy, không những không ngăn cản lẫn nhau mà còn lẫn nhau hô ứng, uy lưc không giảm ngược lại còn tăng.

Đòn phản công quá cương mãnh, dù là thiếu niên hay hoả điều cũng chỉ có thể trước tiên tránh đi mũi nhọn. Đợi khói bụi qua đi tại chỗ nào còn người, chỉ có máu tươi loang lổ cùng ba cây tên gỗ thật sâu c ắm vào mộc thuẫn.

“ Khốn khiếp!” Thiếu niên hai mắt đỏ bừng, như điên mà không ngừng phóng ra mộc tiễn. Xung quanh yêu thú bị kinh động mà đều không hảo ý nhìn sang, bao con chim lửa lại là trước tiên đánh tới.

Chiến đấu bước vào cao trào, từng đầu cấp bốn yêu thú cũng bắt đầu tiếp cận tường thành. Chí Lôi Chân Nhân dẫn theo đồng bạn anh dũng chống trả, chiến đấu đến long trời lở đất.

GRÀOOOOOO!

Bỗng nhiên một tiếng thú gầm lấn át cả chiến trường đánh giết, nơi đây dù là ngươi hay yêu cũng đều cảm thấy vô cớ hoảng sợ.

Chí Lôi Chân Nhân là một lão đạo sĩ mặc đạo bào thêu tia sét, lúc này hai chân dẫm không nhìn ra xa. Nơi kia yêu ảnh chập chùng, cây cối ngun ngút, rồi bỗng nhiên một chùm cường quan loé lên nhuộm xanh cả bầu trời, một cơ thể khổng lồ xông thẳng vào thiên không.


Mây đen rách toạc, trời rung đất chuyển, thân hình kia giữa đám mây qua lại không ngừng, khi thì lộ mắt khi thì lòi đuôi. Là một con giao long dài gần trăm mét, đầu to như núi nhỏ.

Nó toàn thân lân giáp như ngọc, mắt như chuông đồng, bụng mọc hai chân, thần tuấn như thần thú. Một thân khí thế trực tiếp đem thiên địa trấn áp, vạn vật kinh sợ. Đây rõ ràng là một con cấp bảy yêu thú, tương đương với kim đan sơ kỳ lão tổ tồn tại.

Phía nhân tộc nhìn tới đây kinh sợ quá đỗi, Kim Đan cấp bậc nhân vật tại nơi hẻo lánh này xưa nay chỉ có trong truyền thuyết, nghe đồn có huỷ thiên diệt địa năng lực. Yêu thú làm sao lại ra một đầu cấp bảy yêu thú! Bồi Tiên Thành phen này bị diệt tất nhiên không thể tránh khỏi.

Phe yêu thú ngược lại khí thế một thịnh, từng đầu yêu thú lúc trước vốn có sinh tử thù
hằn lúc này lại đồng tâm hiệp lực, phối hợp không chỗ sai sót.

Yêu Giao đung đưa thân thể như rắn, cưỡi gió đạp mây xông lên, cơ thể khổng lồ tạo nên một bóng đen thật lớn. Bên nhân loại đã không còn chiến ý, đại quân không ngừng rút lui dù có tiên thành người ngăn cản cũng không nổi, nhiều kẻ trực chờ muốn chạy.

Tại một góc hẻo lánh của chiến trường, thi thể một đầu trư yêu lặng yên di động, từ bên trong chiếc bụng tròn vo của trư yêu vậy mà thình lình chui ra một người. Kẻ này thân hình thấp bé, tóc tai rũ rượi, toàn thân nhớp nháp máu tươi cùng chất bẩn, chính là Lý Phù.

Hắn bị kẻ xấu hãm hại chỉ có thể làm ra độc chiêu chui vào bụng yêu thú chạy trốn, cũng may cuối cùng thoát được một mệnh. Chỉ là cơ thể vốn đã yếu ớt lại liên tục trọng thương, hắn lúc này dù không chết nhưng cũng chỉ còn nửa cái mạng.

“ Thù này không báo, thề không làm người!” Lý Phù cắn chặt răng, lê thân thể tàn tạ hướng tường thành đi tới. Hắc lúc này như chim sợ cành cong, trong tay nắm hơn chục tấm linh phù, chỉ cần gió thổi cỏ lay liền sẽ làm ra điên cuồng phản kích.

Lúc này đây nhân loại một bên đều đồng loạt hướng mắt nhìn vào Chí Lôi Chân Nhân, lão nhân gia là Trúc Cơ Hậu Kỳ cao thủ, sừng sừng thành chủ Bồi Tiên Thành hơn trăm năm. Phải chăng có cách xoay chuyển cục diện?

Vạn pháp chú mục, Chí Lôi Chân Nhân ngược lại không gấp không vội, đáp gió đứng đấy mà yên lặng quan sát yêu giao. Hắn không biết nghĩ gì trong đầu, ngửa đầu cười: “ Thì ra súc sinh ngươi tiến giai! Mười năm trước ta tại chỗ sâu Bách Yêu Hồ thấy được dị tượng, đoán được nếu không phải có đại yêu tiến giai thì cũng là đại bảo xuất thế, quả nhiên không sai!”

Yêu giao cũng dừng lại thế tiến, mở miệng nói như người: “ Lão già! Ngươi năm đó truy sát ta trăm ngàn dặm đường liệu có nghĩ tới một ngày này. Hôm nay ngươi trời đất không dung, ta nhất định phải trả đủ cả vốn lẫn lời.”



Chí Lôi Chân Nhân nhớ tới năm đó yếu ớt tiểu yêu bị mình truy sát bảy ngày bảy đêm, nhịn không được mà than thở: “ Ân oán giữa ta với ngươi, ngươi cần gì lôi ngàn vạn sinh mạng chôn cùng.”

“ Haaaa..........!” Yêu giao khằng khặc cười chói tai, mỉa mai ý tứ rõ ràng: “ Ngươi, ngươi, lão ma đầu ngươi còn ở đây nói chuyện chúng sinh! Hôm nay người, thành trì của ngươi, tất cả đều sẽ nằm dưới gót chân đại quân của ta. Đừng hòng kéo dài thời gian, chịu chết đi!”

Yêu giao lắc đầu vẫy đuôi, há miệng phun ra đầy trời nước sông. Sông lớn xuất hiện từ hư vô, ầm ầm chảy thẳng xuống, đánh cho không gian lắc lư như sắp vỡ vụn.

Đỉnh đầu tối đen, Lý Phù khi một chiêu kia khí thế làm cho hai chân nhũn ra, trực tiếp bị ép nằm sát xuống đất. Xung quanh hắn đám người, yêu cũng không có khá hơn, đều bị kim đan uy áp ép tới hít thở không nổi, máu chảy không thông.

Chí Lôi Chân Nhân đứng mũi chịu sào, áp lực thế nào có thể hiểu. Lão chỉ là trúc cơ hậu kỳ, chỉ sợ một chiêu này khó mà đón đỡ, đến lúc đó đại quân nhân tộc chỉ sợ máu chảy thành sông, đừng hòng có kẻ nào trốn thoát.



Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện