Phù Phá Thiên

Sa Hải khởi hành


trước sau

Cây xanh cỏ tốt, thời tiết dễ chịu.

Nơi thâm sơn, đám người Lý Phù lại tinh thần căng như dây đàn, chút gió thổi có lay cũng giật mình thon thót.

Núi rừng khó đi, bọn hắn thân thể lại ai nấy mang thương cho nên tốc độ không thể nhanh được, vị trí hiện tại của bọn hắn cách Bồi Tiên Thành thực chất chưa tới 10 km. Sau lưng yêu thú vẫn đang nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới.

Lý Phù biết rõ thời gian quý giá, tranh thủ từng chút một hồi phục khí lực. Đang khi hắn nhắm mắt dưỡng thần thì bị tiếng cãi vã làm cho bừng tỉnh.


“ Con đàn bà thối này! Ngươi muốn chết cũng không cần để cả đám đi cùng. Khánh Dương Thành cách nơi này đâu chỉ trăm dặm khoảng cách, đường đi đều là thâm sơn cùng cốc.” Tên nhỏ con bên trong Hồng Giang Nhị Quái chống nạnh lên tiếng, giọng nói chanh chua khó nghe.

Đối diện là một trung niên mỹ phụ cài ngọc trâm, nàng ta nghe vậy thì yêu kiều tức giận: “ Khốn khiếp! Mẫu thân ngươi mới là đàn bà thối, nữ nhân cả dòng họ các ngươi đều thối. Khánh Dương Thành tuy xa nhưng thắng ở chỗ an toàn tuyệt đối, chỉ cần chúng ta tới được toà đỉnh cấp tiên thành này liền an toàn không lo. Còn hơn là đi Sa Hải, nơi kia không chỉ hẻo lánh hiểm trở, linh khí còn mười phần mỏng manh, quanh năm suốt tháng chỉ có bão cát gầm rú, làm sao sống nổi!”

“ Hừ! Cảnh châu xuất hiện cấp bảy yêu thú, chắc hẳn tiếp theo một đoạn thời gian liền sẽ trở thành sân chơi của yêu tộc. Chúng ta muốn sống phải càng nhanh càng tốt rời khỏi Cảnh châu, Sa Hải cách chưa tới trăm dặm thích hợp không còn gì bằng.” Tên nhỏ con hít sâu một hơi rồi kiên nhẫn giải thích. Nếu không phải hắn trên đường còn cần trợ thủ thì còn lâu mới thèm lắm lời với bọn ngu ngốc này.

….

Lý Phù nghe tới đây liền hiểu, thì ra Hồng Giang Nhị Quái muốn đi Sa Hải. Trung niên mỹ phụ ngược lại muốn đi Khánh Dương Thành.
Hắn chăm chú nhớ lại địa đồ vùng cảnh châu.



Ngu Quốc địa cảnh rộng lớn, chia làm chín châu bốn vực, trong đó Cảnh châu không thể nghi ngờ là cằn cỗi nhất. Cảnh châu địa hình lắm núi nhiều sông, chướng khí độc thuỷ lan tràn, tu tiên giới nơi đây ứng lấy cũng không mấy phát triển, đến nỗi kim đan chân nhân cũng là đếm trên đầu ngón tay.

Bồi Tiên Thành nằm ở cực bắc cảnh châu, đi về phía Bắc trăm dặm liền chính là một trong bốn vực, Sa Vực. Sa Vực toàn bộ đều là sa mạc khô cằn, thiên nhiên khắc nhiệt, cương vực rộng không hồi kết, cũng vì vậy mà còn gọi là Sa Hải.

Còn Khánh Dương Thành là một toà đỉnh cấp tiên thành, cách Bồi Tiên Thành ngàn dặm về phía Tây. Nghe đồn nơi đây tu sĩ như kiến, hàng hoá lưu thông như nước chảy, khắc khắc có kim đan đẳng cấp toạ trấn, là chỗ phồn vinh hiếm có. Lý Phù đối với nơi đây hướng tới từ lâu nhưng chưa có cơ hội đặt chân tới.

Quả thật Hồng Giang nhị quái nói không sai, muốn rời khỏi Cảnh châu nhanh nhất không còn cách nào khác là tiến vào vô tận Sa Hải.

Dù rất khó chịu với giọng điệu của Hồng Giang Nhị Quái nhưng Lý Phù vẫn phải công nhận bọn hắn nói có lý. Bây giờ cấp bảy yêu giao ngang trời xuất thế, ít nhất xung quanh Bồi Tiên Thành sẽ trở thành yêu thú địa bàn, nếu bọn hắn cứ lộn xộn chạy bừa chẳng phải chết chắc.

Ngược lại Sa Hải thời tiết nóng rực, địa hình đều là cát vàng, chắc hẳn yêu thú sẽ không rời khỏi địa bàn của mình mà xâm nhập nơi đó. Ngược lại là một chỗ hiếm có an toàn.

Đang khi đôi bên cãi tới khói lửa tung rời, một thiếu niên rụt rè lên tiếng: “ Các ngươi cần gì đi xa như vậy! Chi bằng cứ kiếm đại một nơi hoang sơn cùng cốc trốn đi chẳng phải tốt? Yêu thú dù nhiều nhưng cũng không đến nỗi đâu đâu cũng có đi?”

Kẻ vừa lên tiếng không ai khác chính là Hoa Chúc. Hắn lời nói vừa ra liền làm nhiều người không nhịn được nhíu mày.

Trung niên mỹ phụ thấy hắn trắng trẻo đáng yêu, không nhịn được trêu chọc: “ Tiểu tử nhà ai lại chạy bậy chạy bạ tới đây thế này!”



“ Tìm một chỗ hoang sơn cùng cốc! Nói thì hay lắm, ngươi chẳng nhẽ không định tu luyện hay sao? Yêu thú làm loạn cũng không phải một hai năm liền xong, ngươi chẳng nhẽ định cứ luyện khí sơ kỳ sống cả đời. Mấy người chúng ta bây giờ chỉ còn cách rời xa Bồi Tiên Thành, rời xa con yêu giao
kia mà thôi. Hơn nữa phải rời đi càng nhanh càng tốt, đợi yêu tộc hoàn toàn chiếm cứ miếng đại địa này, đến khi đó muốn rời đi cũng là lực bất tòng tâm.” Một ông lão ôn tồn giải thích.

Lời lão nói hoàn toàn không sai! Tu tiên giả tu luyện xét tới chính là tài, lữ, pháp, địa. Tài ở đây chính là tài nguyên tu hành, lữ là đồng bạn đạo lữ, pháp chính công pháp pháp thuật, địa là bảo sơn, linh địa. Tu tiên giả tu hành không phải cứ tìm một nơi an ổn tu hành là xong, tránh không được tiếp xúc được với tu sĩ khác.

“ Đúng vậy! Xung quanh Bồi Tiên Thành đã không còn an toàn, ở lại càng lâu thì càng nguy hiểm. Ta nhất trí đi Sa Hải, ít nhất ở đó không có đầy trời yêu thú như nơi này!”

“ Đúng vậy…….!”


Đám người ngươi tới ta đi, tranh luận náo nhiệt. Dù người muốn đi thành Khánh Dương người muốn đi Sa Hải nhưng chung quy không có ai đơn độc rời đi. Đám người ở đây mạnh nhất cũng chỉ là luyện khí trung kỳ, một minh rời đi quá nguy hiểm, chỉ có kết bè kéo phái cùng đi mới có cơ may trốn thoát.

Sau một hồi tranh cãi, đám người cuối cùng vẫn là thống nhất đi Sa Hải. Dù có là trung niên mỹ phụ cũng không dám một mình một kiểu, ngoan ngoãn đồng ý. Dù sao thì mạng nhỏ mới là quan trọng nhất, chỉ cần mạng nhỏ vẫn còn thì đi đâu cũng được.

Tên nhỏ con bên trong Hồng Giang Nhị Quái thấy mọi người nhất trí thì vui mừng, vội hắng giọng: “ Đã mọi người nhất trí thì chúng ta lập tức lên đường, tránh cho đêm dài lắm mộng. Chúng ta đây ai nấy mang thương, chỉ có hai vị tiểu huynh đệ thương thế không nặng, vậy phiền các ngươi đi sau đoạn hậu vậy. Huynh đệ chúng ta nguyện đi trước dẫn đường!”

Đám người theo ánh mắt hắn nhìn lại thì thấy nơi kia ngồi một tên thiếu niên gầy gò tu vi luyện khí trung kỳ, cách không xa cũng là một thiếu niên, tu vi ngược lại kém chút đỉnh, chỉ có luyện khí sơ kỳ mà thôi. Hai người này không ai khác chính là Lý Phù cùng Hoa Chúc.


Lại nhìn đám người, trải qua một phen ác chiến ai chẳng thương tích đầy mình. Thương thế Lý Phù cùng Hoa chúc càng không dám nói là không nặng. Để bọn hắn đi sau đoạn hậu chẳng khác nào đưa bọn hắn vào chỗ nguy hiểm.

Tuy nhiên Lý Phù cùng Hoa Chúc thân cô thế cô, lời Hồng Giang nhị quái đi ra đám người liền đua nhau gật đầu đồng ý. Dù sao thì làm gì có ai vì người không quen mà nguyện đưa bản thân vào nguy hiểm? Nhìn bộ dáng thì chỉ cần Lý Phù cùng Hoa Chúc dám lắc đầu nói một chữ không lập tức sẽ bị đuổi khỏi đám người, thậm chí là lâm vào vây công.


“ Được!” Lý Phù mặt ngoài như thường đáp một tiếng, trong lòng lại sát khí đông đặc. Quả thật là thù cũ chưa trả mà thù mới đã tới! Chỉ là đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhìn tình hình trước mắt cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng.

Hoa Chúc bên cạnh im lặng hồi lâu cuối cùng cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng đi tới bên cạnh Lý Phù. Bọn hắn bây giờ chính là đồng bệnh tương liên, chỉ có thể tựa lưng chống quần ma.



Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện