Phù Phá Thiên

Ngư phu cứu giúp


trước sau

Sông dài, thuyền lớn, ung dung chạy.
Núi cao, trời rộng, cá đầy khay!


Giọng nói hữu lực vang vọng vách đá, thuyền gỗ đung đưa rẽ nước lại gần. Đầu thuyền, một lão ngư dân đắc ý rung đùi, trong tay cần câu đã nặng trịch, hiển nhiên phen này cá lớn lại cắn mồi.

“ Haaa…………! Thiên hạ tranh phong sao bằng nhà nông vui thú. Hôm nay cá lớn cắn câu, nhất định phải thật tốt hưởng thụ một phen nhàn nhã ý cảnh!” Lão ngư dân bắt lên một con cá chép lớn bằng cổ tay, vuốt râu cười đắc chí. Lão tên họ Hoang Minh Chí, vốn là một tên quan lớn đại triều nhưng do chán ghét tranh đấu, từ mấy năm trước đã tới nơi hẻo lánh này ẩn cư, thường ngay ngoài ngâm thơ đánh cờ thì chính là câu cá ngao du, tự do tự tại tới không kể siết.

Hoang Minh Chí uống một hớp rượu nhạt, ngửa đầu nhìn trời đã không còn sớm liền quyết định thu câu trở về. Không ngờ khi lão đang quay thuyền thì chợt thấy đằng xa mặt sông nhộn nhạo không thôi, lờ mờ còn có bóng người ngụp lặn.

Nơi này đã là giữa sông lớn, mực nước sâu đâu chỉ chục mét, dòng chảy mạnh tới kinh hồn. Làm sao lại có người ở chỗ này bơi lội được?

Đoán chắc là có người chết đuối, Hoang Minh Chí vội chèo thuyền tới ứng cứu.

“ Người ở phía trước, mau tới đây!” Lão một bên vừa ra sức vung mái chèo, một bên khàn cả giọng hét.

Lại gần thêm chút với thấy rõ, chỗ kia không chỉ có một người mà là hai. Hai bóng đen tựa hồ đã nghe lão gọi, tứ chi phối hợp ra sức bơi tới thuyền gỗ, bọn hắn thân hình uyển chuyển, tốc độ có thể so với cá tôm.

Hoang Minh Chí trong lòng bất ngờ nhưng không dám chậm trễ, dùng mái chèo kéo người lên thuyền.

Rào rào tiếng nước, mặt thuyền trực tiếp bị xối tới ướt sũng.

Hai thiếu niên trẻ tuổi sau khi được kéo lên thuyền liền vô lực nằm ngửa ở đó, miếng há lớn hít lấy hít để. Bọn hắn không ai khác chính là Lý Phù cùng Hoa Chúc.

Hoa Chúc còn đỡ, nhìn có chút chật vật nhưng không đáng ngại. Lý Phù một bên thì bộ mặt trắng xanh, hô hấp dồn dập lại vô lực, lồng ngực kịch liệt lên xuống, nghĩ tới vừa rồi một màn mà hắn còn sợ hãi không thôi.

Còn nhớ lúc đó bọn hắn nhảy xuống suối sâu trốn thoát Thiết Mao Trư, biết yêu thú giác quan linh mẫn, bọn hắn một mực không dám rời khỏi mặt nước, ngược lại còn hướng đáy suối lặn xuống. men theo dòng chảy hướng hạ du chạy đi. Đợi đến khi sức cùng lực kiệt, khoảng cách bầy yêu cũng đã khá xa hai người mới mon men hướng bờ tiếp cận.


Không ngờ suối sâu nối thẳng sông lớn, hai người vừa chuyển thân hướng bờ bơi tới thì bên thân nước chảy nhanh chóng tăng tốc, cả hai bị dòng nước ngầm cuốn thẳng tắp trôi đi. Càng trên tuyết thêm sương chính là trôi không bao lâu trước mắt đã là thác lớn hùng vĩ, vậy là hai bọn hắn nước chảy bèo trôi, vô lực rơi thẳng xuống dòng thác hỗn loạn.

Lý Phù cùng Hoa Chúc rơi đến đầu hoa mắt choáng, may mắn thân thể không thương. Vốn đang dốc sức hướng bờ sông bơi đến không ngờ lại được ngư thuyền cứu giúp, quả thật là trong cái rủi có cái may.

Nhiều lần tai ương đã làm Lý Phù sức cùng lực kiệt, phen này không có ngư thuyền hắn quả thật là lành dữ khó liệu.

“ Hai vị tiểu ca nhà ở nơi nào! Vì sao lại rơi xuống sông sâu thế này, quả thật là nguy hiểm.” Hoang Minh Chí vội trừ trong góc lấy ra bình nước đưa tới, một mặt lo lắng hỏi.

“ Chúng ta là hai huynh đệ, nhà ở cách chỗ này khá xa. Hôm nay vào sông bắt cá, không ngờ thuyền cũ bị chìm cho nên mới có một màn trước mắt.” Lý Phù vịn thành thuyền đứng đậy, vô lực trả lời.

“ Bọn ta không may gặp nạn, may mắn được lão trượng cứu giúp. Thật sự là biết ơn không nói sao cho hết!” Lý Phù gập người hành lễ, giọng nói chân thành.

Hoa Chúc bên cạnh thấy thế vội vàng làm theo!

Lão trượng chỉ là một phen phàm nhân lại được trước mắt hai tu tiên giả hành đại lễ, chuyện như này không phải phải thường thấy. Tất nhiên Hoang Minh Chí không biết người trước mắt thân phận, thấy bọn hắn tuổi trẻ hữu lễ thì trong lòng ưu thích, vội tiến lên đỡ dậy.

“ Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, lão chỉ giúp chút sức mọn, không dám tranh công. Theo ta thấy hai vị bơi lội rất giỏi, dù không có lão hẳn cũng có thể bình yên thoát thân."

Lý Phù cùng Hoa Chúc không cho là phải, liên tục lắc đầu.

“ Thôi! Chuyện không may chớ nhắc nhiều, qua rồi thì cứ để cho nó qua. Thuyền của hai vị đã bị chìm mất, để ta đưa hai người lên bờ.” Hoang Minh Chí lắc đầu, tay phải cầm bầu rượu, tay trái linh hoạt quạt mái chèo.

Thủ đoạn chèo thuyền của lão ngư phu này thực không tồi, một tay cũng có thể làm cho ngư thuyền rẽ sóng lao nhanh, yên ổn không chút rung lắc.

Đường đi còn dài, trên tay có rượu trong mắt có núi sông, ba người một bên đi đường một bên tuỳ ý trò chuyện.

Lý Phù không dám nói sự thật, kể rằng bản thân là ca ca của Hoa Chúc. Bọn hắn lớn lên trong ngư thôn, từ nhỏ mất hết thân thích, thường ngày dựa vào chiếc thuyền cũ phụ thân để lại kiếm miếng cơm. Phen này thuyền gỗ chìm mất, cần câu cơm không còn, huynh đệ bọn hắn thật không biết đi đâu về đâu.



Hoang Minh Chí thấy trước mắt hai người tuổi còn nhỏ nhưng cử chỉ phải phép, lời ăn tiếng nói ôn tồn lễ độ thì trong lòng ưu
thích. Nghe bọn hắn nói không biết đi đâu, lại thêm sẵn thói thương người, lão liền đề nghị cho bọn hắn tá túc nhà mình.

Dù sao thì lão thân già một mình ở lại toà tiểu viện rộng lớn, thường ngày một mình quét dọn hết thảy cũng khổ sở thân già, từ lâu đã muốn tìm tới mấy cái phụ việc. Phen này vô tình gặp hai người Lý Phù vừa ý liền coi đây là duyên số, mở miệng mời bọn hắn ở lại.

Điều này coi như đúng ý Lý Phù, mấy ngày nay hắn không ngừng chiến đấu, thân thể yết ớt sớm đã tới cực hạn cho nên cấp thiết tìm một nơi chữa thương cho tốt. Tiểu viện của Hoang Minh Chí coi như một lựa chọn không tồi.

Sở dĩ nói như vậy bởi vì Hoang Minh Chí tính thích thiên nhiên rừng núi, ghét nhất chính là cười nói ổn ào, nơi ở chính là một căn tiểu viện đơn độc nằm giữa rừng. Nơi này hẻo lánh như vậy vô cùng thích hợp hai người Lý Phù ẩn thân, ít nhất cũng không có nỗi lo đông người thu hút tới yêu thú.

Hơn nữa nếu có chăn ấm đệm êm, nhà gạch mái ngói ai lại muốn màn trời chiếu đất, ngủ trong hang động bao giờ.

“ Nếu được như vậy thì còn gì bằng! Bọn ta cầu còn không được.” Lý Phù một bộ vui mừng, hớn hở.

Hoang Minh Chí thấy hắn đồng ý thì trong lòng cũng vui mừng, uống thêm hớp rượu, mở miệng ngâm thơ.


Độc thuyền rẽ sóng, hướng hoàng hôn.
Nước chảy như rồng, sao ngăn nổi.
Trên thuyền có nhân lòng vui sướng.
Ngẫu hứng ngâm thơ tặng cố nhân!


Nửa ngày sau, ba người Lý Phù mới trở về tới căn tiểu viện nằm giữa rừng của Hoang Minh Chí. Lão quả nhiên nói không ngoa, tiểu viện kiến trúc thô sơ nhưng rộng rãi thoáng đạt, nằm cạnh hồ nước, bốn phương xung quanh đều là núi rừng thăm thẳm.

Chỗ này ngày có thể ngắm núi, đêm có thể ngắm hồ, không khí trong tươi cảnh đẹp vui sướng, quả là một mảnh bảo địa.

Hoang Minh Chí nhiệt tình dẫn hai người thiếu niên đi thăm quan tiểu viện của mình một vòng, cuối cùng an bài cho bọn hắn hai căn phòng tốt.


Biết hai người nửa ngày không có cơm nước, trước khi rời phòng lão còn đặc biệt dặn dò hai người chớ có ngủ vội, cơm nước lập tức sẽ được đem lên.

Lão nói quả nhiên không giả, mới một nén hương thời gian trôi qua, Hoang Minh Chí đã đi mà trở lại. Trên tay bưng thêm một chút đồ ăn đơn giản.

Sơn hào hải vị không có, cơm trắng rau rừng ngược lại không thiếu. Lý Phù cùng Hoa Chúc đói bụng ăn lấy ăn để, chớp mắt đã dọn sạch bàn cơm.

Đưa mắt nhìn Hoang Minh Chí bưng bát đũa rời đi, Hoa Chúc thật thà lên tiếng: “ Hoang lão thật tốt bụng! Chúng ta nhất định phải thật tốt báo đáp lão mới được.”

“ Ngươi nhìn lão bây giờ vui thú điền viên, nào có thiếu thốn thứ gì. Vàng bạc châu báu đưa tới cuối cùng cũng sẽ bị xem như đất đá ném đi mà thôi. Chỉ tiếc lão bây giờ tuổi tác đã lớn, linh căn không tại, nếu không có thể vì lão truyền thụ tu tiên công pháp, giúp lão kéo dài mấy năm tuổi thọ vẫn là có thể!” Lý Phù nuối tiếc lắc đầu, hắn vừa rồi đã bí mật dùng thần thức tra xét Hoang Minh Chí một phen, biết lão linh căn không tại, không có tư chất tu hành.

“ Đáng tiếc! Đáng tiếc! Thôi thì cho lão mấy viên dưỡng sinh đan dược, hẳn có thể giúp lão khoẻ mạnh đến hết đời.” Hoa Chúc tiếc nuối. Cảnh châu cách cục đại biến, chỉ sợ những phàm nhân này sau này khó mà còn có thể an nhàn sinh sống như này.

Lý Phù gật đầu ý phải, nói tới chính sự: “ Ngươi ta bị sông lớn cuốn đi, không biết hiện tại đã ở chỗ nào. Chỉ là chúng ta vẫn luôn một mực hướng Bắc tiếp cận, vị trí bây giờ hẳn cách Sa Hải không xa!”

“ Hai ta bây giờ cần chính là càng sớm càng tốt rời khỏi Cảnh châu tiến vào Sa Hải! Nếu không đợi yêu thú hoàn toàn thoát ly hang ổ vốn có, đem khắp nơi xem như địa bàn thì muốn rời đi chỉ sợ khó như lên trời.”

Hoa Chúc vội gật đầu xưng phải.

Trái phải thương lượng hồi lâu bọn hắn mới riêng phần mình tĩnh toạ nghỉ ngơi, quyết định ôn dưỡng một ngày liền lên đường. Dù sao thì yêu thú một phe tích xúc đã lâu, lần này phản kích dã tâm rất lớn, càng sớm rời khỏi vũng nước đục này thì càng tốt.





Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện