Phù Phá Thiên

Mỗi người một ngả


trước sau

Đêm khuya lạnh lẽo, cát vàng cuồn cuộn trong gió.

Quái điểu điên cuồng vỗ đôi cánh sắt thép khổng lồ, chẳng bao lâu đã biến mấy sau đầy trời bụi cát.

Đỉnh núi đá chớp mắt chỉ còn trơ trọi nằm đó nửa cái tế đàn, khắp nơi mấp mô hố lớn hố nhỏ, còn có quỳ rạp ở đó một con gấu lớn như căn nhà.

Thiếu nữ vốn tưởng phải liều mạng một phen không ngờ đại địch lại cứ thế mà bỏ chạy, ngơ ngác một chút liền trong lòng cuồng hỷ. Cũng không kịp quản thương thế trên người, nàng vội hướng hai vị viện binh hành lễ: “ Tiểu nữ Mộc Thu đa tạ hai vị cứu giúp, đại ân không sao kể hết!"

Lý Phù cùng Hoa Chúc lúc này một thân trang phục da thú, không dám kiêu ngạo vội hô quá lời.

“ Ân cứu mạng cao hơn chín tầng trời, các vị cũng không cần chối gạt. Chỉ là chúng ta không quen nhau đúng không? Nhìn thủ đoạn của hai vị, hẳn là người bên ngoài tới đi!” Nữ tử nghe thế thì khẽ cười, hỏi lại. Vừa nói nàng ta vừa đi tới bên cạnh gấu đen khôi lỗi, tay phải hơi lắc một cái gấu đen liền tại chỗ biến mất không còn bóng dáng.

Người nói không sao nhưng người nghe lại để bụng, nữ tử mấy lời tuỳ ý lại làm cho Lý Phù hai người trầm xuống. Vốn tưởng che dấu đã đủ sâu, không ngờ đối phương vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra chân thực, quả thực kỳ lạ.

Chỉ là chuyện cũng đã rồi, bọn hắn cũng không có dấu giếm cần thiết. Lý Phù trong đầu suy nghĩ một chút, chắp tay trả lời: “ Cô nương quả thật mắt sáng như đuốc! Bọn ta vốn là tu tiên giả Cảnh Châu, theo đồng bạn tới Sa Hải ngao du thì không may thất lạc. Bởi vì trong tay không có bản đồ lên mấy ngày nay vẫn luôn lung tung chạy bừa, hôm nay gặp cô nương ở đây cũng coi như hữu duyên.”

“ Mắt sáng như đuốc thì không giám! Bất kỳ kẻ nào thấy đạo hữu sử dụng phù lục đều có thể đoán ra hai vị không phải tu tiên giả bản địa. Nên biết nơi đây cũng không lưu truyền rộng rãi phù lục, bình thường chỉ có kẻ ngoại lai hay dùng. Đúng rồi! Chỗ này không phải nơi nói chuyện, vẫn là mau chóng rời khỏi mới thoả đáng.” Nữ tử quay đầu nhìn đám phàm nhân nơi xa chỉ chỉ trỏ trỏ, lại sợ Song Thủ Lão Nhân đi mà trở lại liền mở miệng nói vội một tràng. Nói xong nàng cũng không chờ người khác trả lời, quay người liền mau chóng rời khỏi.

Lý Phù trong lòng thầm nói một câu thì ra, không dám có chút lãnh đạm vội đuổi theo.

Ba người đều là tu tiên giả, hai chân chạy đi cũng có thể so với ngựa tốt. Chẳng bao lâu cả ba đã chập chùng phương xa, lần lượt biến mất sau bóng tối thăm thẳm.

Nửa canh giờ sau, ba người tại một góc hẻo lánh dừng lại.


Nguy hiểm đến đây coi như đã giải trừ, Mộc Thu mới khẽ thở ra một hơi, khuôn mặt dưới lớp vải sa toát ra vẻ nhẹ nhõm.

“ Tại hạ Lý Phù, còn vị này là Hoa Chúc đạo hữu!” Lý Phù đợi một chút mới lên tiếng. Nhìn tay phải đối phương vẫn luôn đặt lên túi trữ vật, chân giữ khoảng cách, hắn biết nữ tử trước mắt làm như nhẹ nhõm nhưng thực chất đối với bọn hắn đề phòng chẳng khác gì cường địch.

Tuy nhiên Lý Phù tự nhận trong lòng trong sạch, đối với hết thảy làm như không thấy. Vừa nãy đứng ngoài quan chiến, nữ tử gọi Mộc Thu này thể hiện ra thực lực kinh người, luyện khí trung kỳ bình thường là không thể so sánh. Tuy nhiên còn chưa tới mức có thể cùng luyện khí hậu kỳ đánh đồng, bây giờ khôi lỗi gấu đen đã hỏng, thân thể tựa hồ còn suy yếu, dù có nổi lòng ác cũng không làm gì được hai người Lý Phù.

“ Thì ra là Lý đạo hữu cũng Hoa đạo hữu! Hôm nay gặp nạn được hai vị trượng nghĩa cứu giúp, vốn phải mời tới sơn môn thật tốt cảm tạ. Chỉ là thứ lỗi tiểu nữ trong người mang thương, lưng vác trọng trách không thể phân tâm, chỉ có thể thất lễ. Vẫn một câu đó, ân cứu mạng cao hơn chín tầng trời, tấm bản đồ cùng năm cân linh sa này coi như báo đáp! Hôm sau có dịp không ngại tới Kim Trúc Thương Hội thăm thú một vòng, Mộc Thu sẽ tận tâm đối đãi. Cáo từ!” Mộc Thu nữ tử lúc này như chim sợ cành cong, đối với xung quanh tràn ngập cạnh giác, Lý Phù hai người không quen không biết càng không giám tin.

Từ trong túi trữ vật lấy ra một quả ngọc giản, một túi vải nhỏ để lên mặt cát nàng ta liền bận bịu rời đi, tốc độ so với lúc tới còn nhanh, chẳng bao lâu đã mất hút sau trập trùng gò cát.

Lý Phù hai người trong lòng hơi do dự, cuối cùng vẫn là không lên tiếng ngăn cản. Bọn hắn một phen này ra tay ứng cứu, tự nhiên là muốn thông qua nữ tử này tìm hiểu một phen tu tiên giới bản địa.

Chỉ là nhìn nàng ta một bộ sợ sệt, nếu bọn hắn bám mãi không buông chỉ sợ sẽ tạo nên vô vị tranh đấu. Cũng may đối phương thông minh nhanh nhạy, nghe bọn hắn nói bản thân không có bản đồ liền chủ động đem ra.

“ Bên trong ngọc giản quả thật là bản đồ, còn rất tỉ mỉ. Thậm chí đối với Cảnh châu cũng có đơn giản miêu tả, hơn nữa còn rất chính xác!” Hoa Chúc tiến tới nhặt lên ngọc giản, đem nó áp lên mi tâm, nhìn kỹ một hồi mới lên tiếng.

Lý Phù nghe vậy thì trong lòng vui mừng, vội đón tới ngọc giản xem xét: “ Quá tốt rồi! Nữ tử này đúng là có lòng!”

Tu tiên giả thông thường ghi chép dùng cũng không phải bút nghiên như phàm nhân, ưa dùng chính là một món bảo bối gọi là ngọc giản. Ngọc giản màu sắc đa dạng, hình dáng tuỳ ý, bề
ngoài nhìn vào như ngọc thạch, bên trong lại có thể ghi chép văn tự, hình ảnh. Nghe đồn chỉ cần bảo quản cẩn thận, ngọc giản ghi chép nội dụng có thể tồn tại ngàn năm không mất, rất là thần kỳ.

Lý Phù đoạt được ngọc giản sở dĩ vui mừng như thế bởi nhẽ bản đồ của tu tiên giả cùng bản đồ của phàm nhân hoàn toàn khác biệt. Phàm nhân vẽ lại cũng chỉ là núi non sơ lược, cùng lắm thì thêm chút ghi chép chú ký. Tu tiên giả sử dụng bản đồ ký hiệu đều là cùng tu tiên giới liên quan, từ vị trí tiên thành đến hang ổ yêu thú đều là vật cần có.


Nay có thứ này trong tay cũng không sợ không tìm được chỗ yên thân!

Ngọc giản cầm vào cứng rắn, áp lên trán lại một hồi mát lạnh. Lý Phù điều khiển thần thức xâm nhập ngọc giản, trong đầu liền hiện lên hình ảnh một tấm địa đồ, địa đồ bao la rộng lớn, ký hiệu rõ ràng, khắp nơi đánh dấu tiêu ký.

“ Thì ra nơi này gọi là Sa Vân Cảnh! Địa điểm tu tiên giả tụ tập gần nhất chính là Đại Bắc Thành, cách chưa tới trăm dặm.” Lý Phù cẩn thận so sánh đối chiếu một chút, cuối cùng ngẩng đầu lên tiếng.

Bản đồ ghi chép rõ ràng, Sa Hải địa vực rộng không biết bao nhiêu mà tính, chia làm mười bốn cảnh. Vị trí hiện tại của Lý Phù chính là một trong mười bốn cảnh, Sa Vân Cảnh. Cảnh này tương đối hoang vắng, nằm ở cực nam Sa Hải, tiếp giáp trực tiếp với Cảnh châu.

“ Đúng vậy! Bây giờ chỉ cần một mực hướng đông đi gấp, ngày mai liền có thể tới được tiên thành. Đến lúc ấy mọi chuyện liền dễ dễ dàng.” Hoa Chúc cũng vui vẻ không kém, gật đầu.

Ở nơi hoang vu vắng vẻ này cũng không có gì đáng để lưu luyến, Lý Phù vốn định xuất phát ngay trong đêm, sớm ngày tới được tiên thành. Chỉ là không chờ hắn lên tiếng, Hoa Chú đã lấy ra hai cuốn sách cũ đưa tới, nhỏ giọng: “ Hoạn nạn nhìn rõ chân tâm! Mấy ngày nay cùng đại ca vào sinh ra tử, tiểu đệ đối với nhân cách của ngươi rất là cảm phục. Chỉ tiếc tiểu đệ có đại sự cần làm, không thể cùng huynh đồng hành.”

Nhớ lúc đó được lão ngư dân Hoang Minh Chí cứu giúp, bọn hắn nói dối là huynh đệ trong nhà, xưng hô tự nhiên cũng là đại ca cùng tiểu đệ. Đến giờ đã không còn cần thiết nhưng vẫn là như vậy hô gọi, quan hệ cũng thân thiết hơn trước rất nhiều.

Vốn tưởng còn một phen đồng hành, bây giờ nghe đối phương nói vậy Lý Phù trong lòng nao nao, hỏi lại: “ Ngươi định đi đâu! Địa đồ chỉ có một, ta cũng không thể cho ngươi được. Chi bằng trước chúng ta cùng nhau tới Đại Bắc Thành cái đã.”

“ Địa đồ tiểu đệ đã nhớ rõ trong đầu, không cần đại ca bận tâm. Đại sự hệ trọng, không thể chần chừ một chút. Bây giờ rời xa không có gì để lại, hai cuốn sách nát này coi như báo đáp nhiều ngày qua. Ta thấy huynh hẳn là một cái luyện phù sư, đối với hai cuốn sách này nhất định hứng thú.” Hoa Chúc trong lòng đã quyết, nâng lên hai cuốn sách cũ.

“ Đây không phải là vật tổ truyền của nhà ngươi sao?” Lý Phù từng gặp hắn tại Bách Thảo Các nói rằng sách cũ là vật tổ truyền, đến bây giờ vẫn nhớ kỹ.

“ Tổ truyền thì đã sao chứ! Tiên tổ nói rằng đây là thần điển, phải quý như mạng nhưng nhà ta nhiều đời dốc tâm nghiên cứu đều không thấy được chỗ nào thần kỳ. Nếu cứ để ở chỗ ta cuối cùng cũng sẽ bị xem như thừa thãi ném đi mà thôi! Ngược lại huynh là luyện phù sư, nói không chừng sẽ nhìn ra cái gì.” Hoa Chúc không cho là đúng, đem hai cuốn sách nát dúi vào tay Lý Phù liền quay lưng rời đi, do dự một chút cũng không.

Lý Phù trong lòng không nỡ, muốn nói nhiều điều nhưng nhưng cuối cùng chỉ có thể mở miệng hô một tiếng bảo trọng.



“ Bảo trọng! Đại ca nếu một ngày từ bên trong sách nát ngộ được thần công nhất định đừng quên Thiên Linh Sơn Hoa gia ta đấy!” Hoa Chúc đầu không ngoảnh lại, nửa thật nửa đùa cười dài, âm thanh trong đêm vang mãi không dứt. Bóng dáng chẳng bao lâu đã bị cát vàng đầy trời nuốt gọn.

Lý Phù đơn độc đứng đó chốc lát, quay người rời đi. Hắn trong lòng hỗn loạn muộn phiền, không nhịn được mở miệng than thở.

Hợp tan tan hợp, đời lắm khổ.
Đêm lạnh không đành, tiễn bạn hiền.
Phen này xa cách, không hẹn ước.
Kiếp này còn duyên, gặp lại chăng?






Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện