Phù Phá Thiên

Cùng đường mạt lộ


trước sau

Đường hầm tối tăm, hai bóng người một nam một nữ cấp tốc chạy trốn. Nam là một nam tử trẻ tuổi thân hình gầy gò, nữ thì nhìn khoảng ba mươi, dung nhan đẹp tuyệt. Lúc này bọn hắn quần áo xộc xệch, mặt mày nhăn nhó, từ đầu tới cuối thuỷ chung cắm đầy mà chạy, dù cho đường hầm phức tạp cũng chưa từng tách ra.

Phía sau bọn hắn, đạo sĩ già dẫn thêm bốn tên hắc y nhân đuổi sát không bỏ. Bọn chúng cũng rõ ràng trước mắt chính là con cá lớn nhất trong chuyến săn lần này, cố hết sức mà truy sát.

Tuyết Linh chuyển người chạy vào một ngã rẽ, hướng bên cạnh: " Đạo hữu bây giờ nói những lời ấy có tác dụng gì? Vẫn là nghĩ cách thoát khỏi truy binh thì hơn."

Sở dĩ nàng lại chọn đồng hành cùng Lý Phù không bỏ bởi vì hai lý do. Thứ nhất, trước nàng một bước chạy vào mê cung đá cũng chỉ có Lý Phù một người, nghĩa là nàng hoặc đơn thương độc mã, hoặc là cùng hắn đồng hành.

Còn một lý do khác chính là bởi vì trên đường Lý Phù nhiều lần hiển lộ tài năng, bây giờ thân trong tuyệt cảnh tất nhiên nàng càng hy vọng nam tử nhìn như không đáng chú ý trước mắt có thể đại triển thần uy xoay chuyển tình thế.

Bây giờ đang lúc gay go Tuyết Linh nói một câu như vậy tất nhiên là muốn hỏi Lý Phù có cách nào tốt hay không? Chỉ là nghĩ lại sau lưng truy sát năm người, một luyện khí hậu kỳ, bốn luyện khí trung kỳ, muốn một luyện khí trung kỳ như Lý Phù nghĩ ra kế sách thực không khả thi cho lắm.

" Phương pháp thoát thân không phải không có, chỉ là không biết Tuyết đạo hữu có bỏ được vật yêu thích trong túi hay không thôi?" Lý Phù tựa hồ trong lòng tức giận vẫn chưa vơi bớt, lạnh lùng đáp lời.

Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tuyết Linh, đồng thời cũng tại trong lòng nàng đấy lên một tia hy vọng, nàng ta vội truy vấn: " Thật sự có cách thoát thân? Vật đạo hữu muốn lại là vật gì, bây giờ là lúc nào rồi mà còn bỏ được hay không?"

" Không dám giấu giếm đạo hữu, tại hạ cũng không phải người bản địa, thân phận chính là một tên luyện phù sư! Ta thấy lúc này chúng ta bị sa tặc truy sát, chỉ cần bây giờ có thể tại chỗ vẽ ra mấy chục tấm phù lục liền có thể xoay chuyển tình thế! Nói không chừng còn có thể nhất cử giết chết kẻ xấu." Lý Phù quay đầu nhìn sang, chắc chắn đáp lời.

Những lời này của hắn không phải không có lý, phù lục xưa nay vẫn nổi tiếng chính là phương pháp tăng lên chiến lực nhanh nhất. Năm đó yêu thú tấn công Bồi Tiên Thành Lý Phù chính là dựa vào phù lục mà toàn mạng, bây giờ nếu trong tay có dư giả phù lục hắn cũng không cần trốn chui trốn nhủi như chó nhà có tang như thế này.

Tuyết Linh nghe xong lại là trong lòng thất vọng, lấy đối phương lời nói rõ ràng trong người không có phù lục đem theo. Hơn nữa kẻ này vậy mà còn muốn lâm trận vẽ phù, chưa nói tới dụng cụ đâu không có, đối phương nhìn chằm chằm, thời gian ngắn ngủi ngươi có thể vẽ ra được mấy tấm phù lục?



Đừng tưởng Sa Hải không phổ biến phù lục mà Tuyết Linh không biết gì về phù lục một đạo. Nhiều năm trước nàng từng theo trưởng bối tới tu tiên giới nơi khác, đối với phù lục nhất đạo rất là hứng thú cho nên đã nghiên cứu qua. Một ngày hai tư giờ không ăn không ngủ vẽ phù cùng lắm cũng chỉ được 60, 70 lần trái phải, lấy xác xuất vẽ phù thành công phổ biến là bốn thành mà tính, một ngày cùng lắm có thể vẽ được 30 tấm phù lục đã là cực hạn.

Đây còn là tính đến trường hợp tu tiên giả đủ thể lực cùng trí lực để một ngày không ngủ không nghỉ mà không ngừng vẽ phù. Nên biết vẽ phù một chuyện tiêu tốn pháp lực đã khinh khủng, tiêu tốn thần thức càng vô cùng lợi hại, căn bản không có khả năng lâu dài luyện phù.

Lý Phù thấy biểu cảm của nữ nhân trước mắt trong lòng liền đoán được nàng suy nghĩ một hai, hắn nói: " Cấp cao phù lục không giám nói, quen thuộc nhất cấp một Hoả Cầu Phù tại hạ luyện chế có bảy thành xác xuất thành công! Còn như dụng cụ chế phù, phù mực cùng phù bút tại hạ có sẵn trong túi, chỉ cần cô nương đem ra da Sa Trư tại hạ lấp tức có thể ngồi xuống chế phù?"

Tuyết Linh vốn trong lòng khinh thường nghe vậy thì hơi động tâm, bảy thành xác xuất thành công quả thật ấn tượng. Đây không phải con số mà phổ thông luyện phù sư có thể đạt được. Chỉ là người này định trực tiếp dùng da Sa Trư vừa săn được xem như phù phôi để chế phù, quả thật hoang tưởng.

Thật sự tu tiên giới có lưu truyền một chuyện lấy da thú vẽ phù, bởi nhẽ da yêu thú ẩn chứa linh khí không giả, hoàn toàn có thể xem như một tấm phù phôi. Tuy nhiên da thú chưa qua tinh luyện, linh lực hỗn loạn, phẩm chất thấp kém, dù luyện phù sư có lợi hại đến đâu dùng thứ này vẽ phù cũng trở thành tay mơ mới vào nghề. Bởi vậy mà cơ bản không có
kẻ nào lại lấy da yêu thú để vẽ phù, dù sao thì muốn luyện chế da yêu thú thành phù phôi cũng không phức tạp, chỉ cần bỏ chút thời gian là đủ.

Đang khi hai người giao lưu, phía sau truy binh đã đuổi sát. Lão đạo sĩ không biết từ đâu lấy ra một cái hồ lô xanh tươi ướt át, nâng hồ lô chỉ về phía trước, tay trái vỗ nhẹ đáy hồ lô.

Ầm...... ầm.......

Tiếng nước sóng sánh lập tức vang khắp, bên trong đường hầm nhỏ hẹp càng khuếch đại lên vô số lần, khí thế to lớn cứ như thác lớn rời khỏi mây.

Lý Phù hai người nghe thấy tiếng nước chảy mà trong lòng kinh hãi, quay người lại liền thấy một cảnh tượng mười phần khủng bố. Chỉ thấy miệng hồ lô nhỏ xíu như con mắt rung lắc ầm ĩ, chẳng bao lâu bên trong hồ lô liền phun ra vô vàn vô tận nước sông. Nước sông xanh ngắt, sóng sánh như ngọc, từ bên trong hồ lồ chảy ra cứ như vô cùng vô tận, chẳng bao lâu đã kết thành một dòng lũ lớn cuốn thẳng tới phía trước.


Nước lũ khí thế to lớn, tốc độ nhanh chóng, Lý Phù hai người muốn trốn chạy cũng là vô lực, hét thảm một tiếng liền bị dòng nước lũ cuốn đi.

Ầm.... ầm..... ầm.........

Thân trong dòng nước cứ như lá vàng trong gió, Lý Phù bị tuỳ tiện cuốn về phía trước, trên đường thân thể đập vào vách đá không biết bao nhiêu lần, chẳng bao lâu toàn thân trên dưới đã đau đớn âm ỉ, máu tươi nhầy nhụa.

Mãi tới khi đường hầm bỗng nhiên từ nhỏ biến lớn, dòng lũ mới chịu suy yếu đi phần nào.

Lại một cú đập như trời giáng, Lý Phù phần lưng đập mạnh vào một tảng đá lớn, thân hình cuối cùng cũng chịu dừng lại. Hai tay bám vào ảng đá, nước cuốn ầm ầm làm hắn khó khăn lắm mới có thể đứng đậy.

Tới nơi này, dòng nước lũ đã bị phân tán ra một không gian rộng, đã không còn đủ mạnh để cuốn Lý Phù đi, dù vậy dòng nước ầm ầm chảy qua cũng đủ làm cho hắn đứng không vững. Nhìn một chút tay chân vết rách trải đầy, cảm nhận trên đầu từng trận quay cuồng, hắn đối với thần thông của tên đạo sĩ già thật sự sợ hãi không thôi!

" Haaaa.........! Thế nào? Đại Hồng Lô của lão có làm các ngươi mở rộng tầm mắt! Đây chính là bảo bối lão may mắn tìm được trong một ngôi cổ mộ, trước nay chưa từng làm lão thất vọng qua." Đạo sĩ già cưỡi lên một con gà trống khôi lỗi chạy tới, thấy trước mắt thân ảnh chật vật mà cất giọng cười vang. Món bảo bối Đại Hồng Lô này ngoài trừ không thể liên tục thi triển ra thì uy lực thực sự không có chỗ nào có thể chê!

Lý Phù há miệng định nói, ngôn từ vừa lên tới cổ họng thì trước mắt chợt sáng loà. Thì ra nơi xa bốn tên hắc y nhân không nói không rằng, vừa dừng lại đã vội điều khiển khôi lỗi dưới chân phun ra bốn cột kim quang phóng tới.

Bản thân đứng mũi chịu sào, Lý Phù biết rõ kim quang lợi hại. Trong lòng lạnh toát một mảnh, hắn vội ném ra tấm hoả cầu phù cuối cùng, bản thân thì quay người liền tránh.

Hoả cầu phù trên không xoay nhanh, lấp loé một cái liền hoá thành một viên hoả cầu to như căn phòng nhỏ chắn lại trước mặt Lý Phù.



Bùm!

Kim quang thế như vạn thương đâm thẳng, cùng hoả cầu giằng co chốc lát liền đem nó đâm thành đầy trời ánh lửa. Bản thân kim quang tuy có chút ảm đạm nhưng thế tiến không đổi, tốc độ nhanh như sao rơi.

Một trận ầm vang qua đi, khói bụi mịt mù. Lý Phù ngồi bệt trên mặt đất, ép mình sau khối đá nhô ra mà trốn, hắn bây giờ toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau, chân phải càng đã bị kim quang cắt ra một vết thương sâu tận xương, máu thịt bay mất một mảng lớn.

" Phen này thật sự là chấp cánh khó thoát rồi!" Qua loa bôi lên chút cầm máu thuốc bột, Lý Phù lần đầu tiên sinh ra một tia tuyệt vọng trong lòng.




Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện