Phù Phá Thiên

Tiếp quản công việc


trước sau

Lý Phù mặt không biểu cảm nhìn trung niên nhân xấu xí đang từng bước tới gần, trong lòng nhớ lại tương quan tin tức về kẻ này.

Vốn dĩ quản lý Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng ở Minh Nguyệt Hồ là một thành viên lâu năm của thương minh, tên gọi Hoàng Chính Hiền, cũng chính là trung niên nhân xấu xí trước mắt này. Nghe nói kẻ này làm người tinh ranh, thủ đoạn âm hiểm, từng vì thương minh lập nhiều công lớn cho nên mới có thể được phân tới một gian cửa hàng như thế này.

Vậy mà bây giờ chức vụ bao năm liều mạng mới đoạt được lại bị một tên vừa gia nhập thương minh cướp mất, kẻ này địch ý là có thể hiểu được.

Rì rào! Rì rào!

Trên thuyền im ắng, chỉ có tiếng sóng vỗ đều đều.

Vương Minh Đàn thấy không khí có vẻ không đúng vội tiến lên một bước, sang sảng cười nói: " Bái kiến Hoàng quản sự! Lâu ngày không gặp ngài phong thái vẫn như xưa."

" Hừ!" Hoàng Chính Hiền nghe xong câu này lại là mặt mày khó coi, hung ác trong mắt chợt lóe.

Lý Phù đứng bên cạnh thấy được cảnh này chỉ có thể lắc đầu, trong lòng thở dài. Thảo nào Vương Minh Đàn tư chất tật tốt như vậy nhưng trong minh lại không được coi trọng, kẻ này thật sự không biết cách đối nhân xử thế.

Nên biết bây giờ Lý Phù tới tiếp quản cửa hàng, nói khó nghe một chút chính là cướp đi cái chức quản sự của Hoàng Chính Hiền. Ấy vậy họ Vương lại mở miệng một tiếng Hoàng quản sự, nghe sao mà chói tai gai mắt!

Thấy Vương Minh Đàn một bộ lóng ngóng không biết làm sao cho phải, Lý Phù thầm than kẻ này không biết là trợ thủ hay vẫn là phá hoại đây.

" Bái kiến Hoàng đạo hữu! Tại hạ Lý Phù, nhận thương minh mệnh lệnh tới đây tiếp quản cửa hàng. Mong đạo hữu giúp đỡ!" Lý Phù không kiêu ngạo không siểm nịnh chấp tay nói thẳng, vừa mở miệng liền đem hai chữ thương minh treo bên miệng.

Hoàng Chính Hiền đầu tiên là im lặng hồi lâu, hai mắt như độc xà quan sát Lý Phù. Mãi tới không khí có chút lúng túng hắn lới the thé lên tiếng: " Lý quản sự được Tuyết Linh cô nương ưu ái, tại hạ thật không dám xưng hô ngang hàng. Đã là bên trên có lệnh chúng ta phận là hạ cấp tất nhiên chỉ có thể phục tùng, nói cái gì giúp đỡ, đạo hữu có mang theo thương minh mệnh lệnh?"



" Có đây!" Vương Minh Đàn nghe thế vội từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc lệnh bài. Lệnh bài này khắc thành từ bạch ngọc, lớn nhỏ chỉ bằng bàn tay, bên trên viết mấy hàng huyết tự, chính là thương minh mệnh lệnh, người ngoài căn bản không thể làm giả.

Hoàng Chính Hiền nhận lấy lệnh bài, nhắm mắt tra xét một phen liền trả lại.

" Lệnh bài là thật! Kim thuyền từ hôm nay trở đi chính là do đạo hữu một người tiếp quản." Hoàng Chính Hiền nhếch mép cười một tiếng, không thể nhìn ra y đang nghĩ gì trong lòng. Nói rồi hắn vứt cho Lý Phù một chiếc túi trữ vật liền quay người rời đi.

Trước khi bước lên thuyền nhỏ rời đi, Hoàng Chính Hiền đột ngột quay lại: " Cần bàn giao đều đã ở trong túi trữ vật! Những đồ này đều là của thương minh, quản sự chỉ có quyền tạm thời sử dụng mà thôi, đạo hữu giữ gìn cẩn thận. Lại nói gần đây Minh Nguyệt Hồ địa giới cũng không yên ổn, đạo hữu vẫn là hạn chế ra ngoài tránh cho rước lấy họa vào thân."

" Đa tạ nhắc nhở!" Lý Phù nhàn nhạt nói một câu, đưa mắt nhìn thuyền nhỏ chờ đối phương càng đi càng xa, chẳng bao lâu đã khuất bóng. Hắn trong lòng có dự cảm rằng kẻ này tuyệt đối sẽ không cứ thế mà đi!

Vương Minh Đàn trong lòng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được: " Kẻ này nổi tiếng âm hiểm, có thù tất báo. Lý đạo hữu đắc tội hắn chỉ sợ....."

" Không sao!" Lý Phù không để ý lên tiếng, tuy vậy trong lòng lại là nổi lên cảnh giác. Đắc tội một tên luyện khí hậu kỳ quả thật là hắn không muốn thấy nhưng đây là không thể tránh khỏi, chỉ có thể sau này cẩn thận hơn.

Lý Phù xưa này đối với tranh đấu một chuyện đều là tránh được thì tránh, chưa từng đắc tội qua ai. Ấy vậy mà năm lần bảy lượt bị người dồn tới chân tường, mạng nhỏ mấy lần suýt mất, hắn cuối cùng cũng ngộ ra một chân lý. Nhược nhục cường thực, ta không giết người thì người sẽ giết ta, tu tiên giới chính là nơi như vậy.

Muốn an ổn tu hành kiếm trường sinh cần nhất cũng không phải là tài nguyên hay địa vị, Lý Phù dự định tiếp theo sẽ không ngừng tích trữ phù chú cùng khôi lỗi, lấy tăng cường thực lực làm trọng. Đến khi đó trong tay dư giả phù lục cùng khôi lỗi, lại đều là luyện khí hậu kỳ, Hoàng Chính Hiền tìm tới cũng chỉ có thể ăn đau khổ.

" Ta tới đây là nhận thương minh phân phó, cùng Hoàng đạo hữu chưa từng có va chạm. Vương đạo hữu nói ta đắc tội hắn quả thật không đúng!" Lý Phù nhìn bên cạnh Vương Minh Đàn, bình tĩnh lên tiếng. Đối phương là có ý tốt, Lý Phù tất nhiên không để trong lòng chút tiểu tiết này, chỉ là mở miệng nhắc nhở hắn một câu cũng tốt, tránh cho sau này hắn có mắt như mù mà đắc tội phải cao nhân.


" Lý đạo hữu nói phải, nói phải!" Vương Minh Đàn nghe thế thì trên trán đổ mồ hôi, gật đầu như gà mổ thóc. Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, trước đây đa
phần thời gian đều giành để tu hành, tu vi có cao nhưng kinh nghiệm thì thật sự ít ỏi tới đáng thương.

Lý Phù thấy vậy cũng không truy cứu thêm, đưa mắt nhìn cửa vào khoang thuyền.

Trong lúc bọn hắn nói chuyện, trong thuyền đã lục đục vang lên tiếng bước chân, lấy thính lực cực tốt của Lý Phù tất nhiên không thể bỏ sót.

Lại đợi một chút, trong khoang thuyền nối đuôi đi ra hơn hai mươi người. Bọn hắn có tỳ nữ ăn mặc thướt tha, có thanh niên trai tráng, có lão nhân râu tóc bạc phơ, chính là hạ nhân làm việc trong của hàng.

Trong số những người này đa phần đều là phàm nhân, ngoại lệ có ba tên tu tiên giả. Tuy nhiên những người này đều đã tuổi già sức yếu, tu vi đều là luyện khí sơ kỳ thấp đến đáng thương, đoán chừng tư chất cũng chỉ là rác rưởi ngũ linh căn.

Ngũ linh căn tên gọi khác chính là nguỵ linh căn, ý chỉ nó còn không phải chân chính là linh căn, tu tiên giả mang ngũ linh căn đa phần cả đời đều dừng bước luyện khí sơ kỳ, làm một tên hạ nhân cũng là hợp tình hợp lý. Lại nói Lý Phù nguyên bản tư chất tam linh căn nhưng mắc phải quái bệnh, tốc độ tu hành so với ngũ linh căn có hơn nhưng cũng chỉ ngang hàng tứ linh căn mà thôi, có thể tuổi này tiến giai luyện khí hậu kỳ cũng là trăm đắng ngàn cay mới có được.

Những hạ nhân này tại trước mặt Lý Phù đứng thành hai hàng, hướng vị chủ nhân mới này hành lễ.

" Bái kiến Quản sự đại nhân!"
" Bái kiến Quản sự đại nhân!"

Lý Phù vẫn là lần đều tiên được nhiều người cung kính bái kiến như vậy, trong lòng không nhịn được cảm thán một chút.

" Các vị không cần đa lễ như vậy! Sau này chúng ta chính là người một nhà. Tại hạ họ Lý, tên chỉ có một chữ Phù, hổ thẹn chính là quản sự mới của cửa hàng. Trong số các ngươi ai tới giới thiệu cho ta một chút cửa hàng tình hình!" Lý Phù không lấy làm kiêu ngạo, mỉm cười nói.

Nghe thế bên trong đám người hơi xôn xao, rất nhanh đã đi ra một lão bà tóc trắng, cung kính: " Bái kiên Lý quản sự! Lão đây gọi Trương Lâm Hà, tại cửa hàng làm việc đã hơn năm mươi năm, nguyện vì đại nhân ra sức!"



" Không dám! Không dám! Trương tiền bối gọi ta một tiếng Lý đạo hữu là được rồi!" Lý Phù vội khoát tay, đối phương tu vi chỉ là luyện khí sơ kỳ nhưng tuổi tác hơn xa, hắn thật không dám kiêu ngạo. Lại nói vị Trương tiền bối này làm việc tại cửa hàng đã nửa thế kỷ, kinh nghiệm phong phú, sau này trăm sự chỉ sợ còn cần lão giúp đỡ nhiều, kính cẩn một chút cũng không thiệt.

Trương Lâm Hà vốn đang quen Hoàng Chính Hiền làm việc bá đạo, bỗng nhiên vị quản sự trẻ tuổi này lại thân thiện như vậy làm lão có chút thụ sủng nhược kinh cảm giác, vội: " Lý quản sự đừng nói vậy kẻo lão tổn thọ! Ta chỉ là thân phận tôi tới nào dám xưng hô ngang hàng."

Lý Phù nghe thế chỉ khẽ cười, không lại tiếp tục làm vô vị tranh luận.

Trương Lâm Hà thấy thế thì trong lòng nhẹ nhõm, vội kính cẩn lên tiếng giới thiệu: " Gian cửa hàng này của chúng ta đã có sáu mươi lăm năm lịch sử, đừng nhìn nó quy mô không lớn, mỗi tháng giao dịch linh sa đều là lấy trăm cân mà tính, buôn bán thuận lợi,...."


Vật đổi sao rời, thời gian lầm lũi trôi qua như nước chảy ống trúc, Minh Nguyệt Hồ bao năm vẫn vậy, cùng vạn năm trước không có bao nhiêu chỗ khác. Trong góc có một gian cửa hàng nhỏ yên lặng đổi chủ cũng không đưa tới người nào chú ý.

Đừng tưởng làm quản sự, được gọi một tiếng đại nhân thì chỉ cần ngồi chỉ năm ngón, Lý Phù lần đầu tiên tiếp xúc tới công việc này cũng là xây xẩm mặt mày. May mắn bên cạnh có Vương Minh Đàn cùng Trương Lâm Hà hai viên mãnh tướng hết lòng trợ giúp, thời gian trôi qua mọi chuyện cũng dần đi vào quỹ đạo, Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng cũng trở về hoạt động bình thường.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện