Đầu mùa đông tuyết rơi chưa to không thể chơi được bất cứ trò gì. Ngồi trên bàn dùng điểm tâm Vân Du liên tục thở dài. Lãnh Thiên Hạo lo lắng liền hỏi han đủ điểu. Nàng chỉ ậm ừ cho qua.
Vương Doãn thấy thế liền nhịn không được mà trêu nàng: "Ai da, Vương phi nhà chúng ta bị Hồ mỹ nhân đá một cách không thương tiếc."
Vân Du lườm cháy cả mặt hắn. Nàng rất muốn mắng hắn: "Ai là Vương phi nhà các ngươi mà dùng từ "chúng ta" thân thiết như vậy". Nhớ lại nàng đã gả cho Lãnh Thiên Hạo rồi nên cũng không trả lời.
Ngô Trọng Kỳ bên cạnh cũng thêm miệng: "Hồ mỹ nhân có Tiêu soái bên cạnh rồi. Vương phi cũng còn có Vương gia a."
"Bây giờ Vương phi mới biết Vương gia nhà chúng ta tốt sao? Có phải hay không quá muộn?" Vương Doãn lại nói.
Nếu có thể phun lửa nàng nhất định nướng chín hai con vẹt lắm điều trước mặt. Sau đó là đem nuốt luôn vào bụng, đến xương cũng không sót.
Lãnh Thiên Hạo cũng muốn trừng phạt hai tên này. Nhưng để họ trêu nàng ít nhất còn thấy được nàng sinh khí a. Để nàng dùng bọn họ làm đồ chơi trút giận cũng được.
Tiêu Tử từ lúc cùng Hồ Điệp nói rõ mọi việc thì không có việc gì làm liền Hồ Điệp quân y trại thẳng tiến. Vì danh dự của Hồ Điệp nên Lãnh Thiên Hạo cho phép Tiêu Tử làm một trại riêng cho nàng ta. Mỗi ngày ba bữa Tiêu Tử đều đến đó bồi nàng ta dùng bữa nên không cùng mọi người ăn cơm.
Ngô Trọng Kỳ và Vương Doãn vẫn ngồi đó mỗi người một câu trêu Vân Du. Nàng sinh liền bước đến phía sau bọn họ định đá cho mỗi người một cái.
Vẫn chưa kịp làm gì thì bên ngoài truyền vào âm báo của binh sĩ: "Vương gia, Ưng phó tướng và Liêu phó tướng quay về, đang ở bên ngoài cầu kiến."
Lãnh Thiên Hạo oai vệ nghiêm mặt nói: "Truyền."
Hai vị phó tướng bước vào liền cung kính ôm quyền, cúi người hướng Lãnh Thiên Hạo hành lễ.
"Tiểu tướng tham kiến Vương gia."
"Tiểu tướng tham kiến Vương gia."
Âm thanh nam tử đồng loạt vang lên. Vân Du vui vẻ chảy đến trước mặt một trong hai nam nhân đó cất giọng nói:
"Liêu phó tướng có khỏe không?"
Kể từ khi chơi cùng Hồ Điệp nàng không còn gặp Liêu Ngữ An. Lần này thấy hắn nên nàng cao hứng chào hỏi.
Liêu phó tướng im lặng nhìn chằm chằm vào tiểu oa nhi vừa nói chuyện với mình. Hắn không biết nàng là ai cả.
Ưng phó tướng nhìn tiểu oa nhi rồi lại nhìn Liêu phó tướng như muốn hỏi: "Người quen sao? Là muội muội rơi rớt của Liêu gia?" Nhận được cái lắc đầu nhẹ của Liêu phó tướng, Ưng phó tướng lại thấy khó hiểu.
Liêu phó tướng và Ưng phó tướng đồng loạt nhìn Lãnh Thiên Hạo cầu cứu. Nàng đến cùng là ai? Hài tử của Ngô Trọng Kỳ đi? Không, Ngô Trọng Kỳ không có lá gan lớn như vậy.
"Vương gia nàng là...." Cả hai lên tiếng.
Lãnh Thiên Hạo như có như không nhìn tiểu nương tử nhà mình, ngồi nhãn nhã trên ghế thái sư uống trà. Hắn chung thủy không mở miệng cũng không nhìn đám thuộc hạ.
Nhìn bộ dạng lúng túng của hai người họ Ngô Trọng Kỳ và Vương Doãn cúi mặt cười trộm. Theo tình hình trước mắt cho thấy Lãnh Thiên Hạo chắc chắn là đem hai người bọn họ cho tiểu Vương phi chơi đùa rồi.
Lệ Chi được Lãnh Thiên Hạo phân phó giúp hắn lấy đồ. Lấy xong nàng ta bước vào đi đến bên Lãnh Thiên Hạo.
Liêu phó tướng và Ưng phó tướng thấy Lệ Chi liền cúi người cung kính hướng nàng ta hành lễ:
"Tiểu tướng tham kiến Vương phi."
"Tiểu tướng tham kiến Vương phi."
Lệ Chi sợ đến xanh mặt nhìn hai người trước mặt. Vị phó tướng kia thì không biết nhưng Liêu Ngữ An lý nào nhận nhầm. Hắn đã từng cùng Vương phi đấu giao hữu cơ mà. Nàng ta nhìn sang Vân Du và Lãnh Thiên Hạo đang ung dung tự tại như không liền không biết nên nói như thế nào.
Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ bây giờ đã đỏ hết cả mặt vì nén cười rồi. Lần này cả hai người đó nhất định bị tiểu Vương phi chỉnh cho đến chết.
Hai người bọn họ ngạc nhiên. Sao Vương phi lại có phản ứng như vậy, có phải hay không bọn họ đã làm sai gì? Tự ngẫm ngẫm lại thử xem trong quá trình Vương phi bước vào có xảy ra sơ sót gì không.
Bọn họ biết Vương gia thành thân nhưng lúc đó phải ra ngoài làm nhiệm vụ nên không thể tham dự được. Về đến cũng có nghe binh sĩ nói Vương phi được Vương gia sủng ngất trời. Bọn họ còn được nhắc nhở tuyệt đối không được đắc tội Vương phi.
Vân Du nhíu mày, khoác tay trước ngực nói: "Ngươi không phải Liêu Ngữ An." Liêu Ngữ An không lý nào không biết nàng.
Đợi mãi không có đáp án từ Lãnh Thiên Hạo Liêu phó tướng bất đắc dĩ lên tiếng trả lời: "Ta gọi Liêu Ngữ Uy, Ngữ An là đệ đệ của ta."
Vân Du gật gù. Nguyên lai là song thai, song bào. Chẳng trách lại y hệt nhau như vậy. Nàng nhìn người bên cạnh hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Ta tên Ưng đại Vệ." Ưng phó tướng nhìn nàng nói. Tiểu oa nhi này làm sao có thể ở đây hô to gọi nhỏ như vậy? Vương gia lại không trả lời bọn họ có lý do gì để không trả lời nàng đây.
Bắt được phản ứng của bọn họ nàng liền giả lả cười: "Ta là nha hoàn a."
Lãnh Thiên Hạo tựa tiếu phi tiếu nhìn tiểu nương tử của mình lừa gạt đám thuộc hạ. Sắc mặt nàng còn không hề thay đổi nữa. Còn dám tự bảo mình là nha hoàn nữa.
Nói xong nàng chạy đến kéo tay Lệ Chi còn lén ra hiệu cho nàng ta không được nói gì: "Vương phi mau ngồi xuống đây."
Lệ Chi lén quan sát sắc mặt của Lãnh Thiên Hạo, thấy hắn không phản ứng mới an tâm làm theo lời của Vân Du.
Ưng Đại Vệ và Liêu Ngữ Uy nhìn nhau thầm "a" một tiếng trong bụng. Hóa ra là nha hoàn. Chẳng lẽ Vương gia sủng Vương phi, nha hoàn cũng có quyền kiêu ngạo như vậy.
Lãnh Thiên Hạo nhàn nhạt hỏi: "Lần này ra ngoài thu thập được những gì?"
Liêu Ngữ Uy hồi phục thần sắc cung kính nói: "Hồi Vương gia, lần này tuần núi phát hiện ra mười hai nữ nhân. Bọn họ khai báo bị binh lính của Bắc Bình quốc bắt làm quân kỹ. Sau khi trốn thoát liền không dám xuống núi."
Lãnh Thiên Hạo "ừm" một tiếng rồi nhìn sang Ưng Đại Vệ.
Ưng Đại Vệ cũng cung kính báo cáo kết quả của mình: "Hồi Vương gia, thuộc hạ đi tuần tra phát hiện có rất nhiều xác chết trôi trên sông Đại Giang. Trong đó còn ba nữ nhân còn sống sót. Sau khi tra hỏi mới biết bọn họ ở thôn quả phụ. Thôn bị lũ lụt nên trôi cả đến đây."
"Hiện bọn họ đang ở đâu?" Lãnh Thiên Hạo nhấp ngụm trà nóng, rồi đứng dậy nói: "Đưa bổn vương đi đến đó"
"Hồi Vương gia, bọn họ toàn bộ ở bên ngoài." Ưng Đại Vệ lên tiếng: "Vương gia truyền lệnh thuộc hạ gọi họ vào."
Liêu Ngữ Uy hiếu kỳ. Bình thường sẽ là để đám nữ nhân đó đến gặp, sao hôm nay Vương gia lại trực tiếp ra ngoài đó.
Lãnh Thiên Hạo không nói hai lời liền bước ra ngoài. Vân Du cùng Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ cũng chậm rãi bước theo sau. Lệ Chi ngồi bên trong tiếp tục thêu thùa cái gì đó.
Liêu Ngữ Uy cùng Ưng Đại Vệ vén cửa lều cho Lãnh Thiên Hạo thuận lợi bước ra.
Hắn vừa ló mặt ra ngoài đám nữ nhân đó đã run rẩy quỳ xuống khóc lóc: "Vương gia khai ân, Vương gia khai ân! Chúng dân phụ có thể làm bất cứ thứ gì xin người thương tình. Chúng dân phụ không muốn làm quân kỹ."
Lãnh Thiên Hạo quay lại nhỏ giọng hỏi Vương Doãn cùng Ngô Trọng Kỳ: "Bổn vương trông rất đáng sợ?"
Hai người họ không dám trả lời chỉ thấy tiểu Vương phi bên dưới liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Lãnh thiên Hạo xoa đầu Vân Du rồi mỉm cười. Tiểu nương tử của hắn nghĩ hắn như vậy thật sao.
"Đứng lên đi." Hắn lấy lại vẻ mặt lạnh lùng rồi hướng đám nữ nhân nói: "Bổn vương không bắt các người làm quân kỹ, không cần phải khóc lóc như vậy."
Liêu Ngữ Uy nhanh chóng đưa ra ý kiến của bản thân: "Vương gia, theo tiểu tướng nên để Ngữ An đưa bọn họ hồi kinh."
Lãnh thiên Hạo đưa tay lên cằm suy nghĩ ý kiến của Liêu Ngữ Uy thì thấy tiểu nương tử nhà mình long lanh mắt như muốn cầu xin gì đó. Nàng chẳng phải muốn hồi kinh sao. Nếu bây giờ đồng ý khác nào nàng cũng đòi hồi kinh cùng đám nữ nhân này.
Vân Du cầm tay Lãnh Thiên Hạo lay lay, cả người nàng cũng lắc lư theo nhịp tay, nũng nịu nói: "Vương gia phu quân thật đưa họ hồi kinh sao?"
Ưng Đại Vệ và Liêu Ngữ Uy cùng trợn to mắt nhìn nhau xác định lại vấn đề. Không phải tai của bọn họ hư rồi chứ? Bọn họ vừa nghe tiểu oa nhi nói gì. Đưa tay lên ngoáy ngoáy lại hai lỗ tai nghe cho kỹ một chút.
Bốn từ "Vương gia phu quân" làm tim của bọn họ muốn rớt ra ngoài. Tầm mắt của bọn họ dời xuống bàn tay của tiểu oa nhi đang nắm lấy tay của Lãnh Thiên Hạo chớp chớp vài lần. Không những tai có vấn đề mà mắt cũng có vấn
đề sao? Do đi đường xa mệt nhọc chăng?
Liêu Ngữ An biết huynh trưởng trở về liền cao hứng đến gặp. Hắn vừa đến đã hướng Lãnh Thiên Hạo cung kính hành lễ rồi quay sang tiểu Vương phi bên cạnh cúi thấp người, nhe răng cười: "Vương phi hảo."
Giờ đây nếu có thể mắt của Liêu Ngữ Uy, Ưng Đại Vệ thực sự rớt luôn ra ngoài. Hèn gì lúc này vị "Vương phi" kia lại có phản ứng như vậy. Nguyên lai là bọn hắn nhận lầm người.
Hai người liền quỳ xuống hướng Vân Du hô to: "Tiểu tướng có lỗi thỉnh Vương phi trách phạt."
Binh sĩ gần đó thấy được liền kinh hỉ. Hai vị phó tướng sao vừa về đã đắc tội tiểu Vương phi rồi. Không phải bọn họ đã nhắc nhở trước rồi sao. Ai cũng thầm thay hai vị phó tướng khổ mạng kia cầu phúc.
Tâm Vân Du đang bận nghĩ đến chuyện được hồi kinh nên không để ý đến bọn họ. Nàng cười với Liêu Ngữ An rồi tiếp tục nói với Lãnh Thiên Hạo: "Vương gia phu quân đưa bọn họ hồi kinh phải không?"
Lãnh Thiên Hạo hắn cúi người bế nàng lên, tay hắn đỡ lại lưng và eo nhỏ của nàng rồi phân phó: "Gọi người dựng lều cho bọn họ." Hành động này của hắn muốn chứng tỏ cho nàng thấy đám phụ nhân đó nhất định hắn không đưa về kinh.
Vân Du cắn môi thầm mắng Lãnh Thiên Hạo một phen. Hắn biết rõ nàng muốn hồi kinh nên mới cố ý làm như vậy. Đến cùng hắn giữ nàng ở đây làm gì? Đục khoét quân lương của hắn sao?
Lãnh Thiên Hạo bật cười to nhìn tiểu nương tử đang ngồi trên tay mình. Biểu hiện của nàng khiến hắn cảm thấy càng yêu nàng hơn: "Nàng xem nên xử trí bọn họ thế nào?"
Vân Du nhìn theo hướng tay của Lãnh Thiên Hạo thấy Ưng Đại Vệ và Liêu Ngữ Uy đang quỳ trên nền tuyết trắng lạnh lẽo: "Các người đứng lên đi." Hiện tại nàng không có tâm trạng chơi đùa đâu.
Cả hai không dám đứng lên mà đồng thanh nói: "Tiểu tướng không dám, thỉnh Vương phi trách phạt."
"Các ngươi tội gì?" Vân Du cau mày không hài lòng với thái độ của bọn họ. Cho đứng lên thì đứng đi cứ nằn nặc đòi phạt là như thế nào?
Ưng Đại Vệ cung kính nói: "Chúng tiểu tướng nhận nhầm Vương phi."
"Là ta gạt các ngươi nên không được tính là có tội." Nàng hời hợt nói. Lòng nàng chỉ mong bọn họ mau rời đi để nàng ôm chân lớn Lãnh Thiên Hạo gạt hắn cho nàng hồi kinh.
Liêu Ngữ Uy lại nói: "Chúng tiểu tướng mạo phạm Vương phi." Ý của hắn là lúc này nhìn thẳng vào mặt nàng.
Vân Du nhếch mép khinh bỉ bọn này một phen. Nói chuyện phải nhìn thẳng mặt nhau mới là tôn trọng chứ. Tôn trọng người khác cũng được gọi là có tội sao.
Lãnh Thiên Hạo sau khi thành công dồn sự chú ý của nàng lên hai phó tướng liền đưa tay kéo một lọn tóc nhỏ của nàng đưa lên môi. Hắn thích nhất là bộ dạng suy nghĩ cách chỉnh người của nàng.
"Cái đó không tính." Nàng xua xua tay nói.
Liêu Ngữ An đứng gần đó liên tục làm hành động ra hiệu. Đáng tiếc khi những hành động đó lọt đến mắt của Liêu Ngữ Uy và Ưng Đại Vệ liền biến thành một mớ hỗn độn, cứ như hắn là con khỉ có rận trong người nên gãi liên tục vậy. Bọn họ thật sự không biết Liêu Ngữ An đang diễn trò khỉ gì.
Hai bọn họ từ kiểm điểm bản thân xem còn sai gì nữa không. Lát hồi thấy không biết bản thân sai gì liền đồng thanh nói: "Chúng tiểu tướng ngu muội. Thỉnh vương phi chỉ giáo."
Mắt của Vân Du khẽ hướng ra phía xa ngắm tuyết, thở một hơi: "Bổn phi còn nhỏ nên lời nói của bổn phi đối với các ngươi không có trọng lực." Âm thanh trong trẻo nhưng lại nặng tựa ngàn cân đè lên người của Liêu Ngữ An và Ưng Đại Vệ.
"Tiểu tướng biết tội. Thỉnh Vương phi trách phạt." Cả hai biết được tội mình phạm phải liền hô to lần nữa. Bọn hắn cũng không quên đứng dậy. Nếu còn tiếp tục quỳ nữa họ nhất định bị xử phạt nặng thêm.
"Bổn phi để Vương gia phu quân quyết định vậy." Nàng nói nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn bông tuyết nhẹ nhàng bay trong gió.
Lãnh Thiên Hạo hôn lên má nàng rồi nhỏ giọng nói: "Bọn họ đắc tội nàng liền để nàng phạt đi."
Bọn họ vạn lần không nghĩ rằng Lãnh Thiên Hạo lại lấy một Vương phi nhỏ tuổi như vậy, Nhìn cũng thấy được tiểu Vương phi được sủng ái rồi. Nếu tiểu Vương phi muốn mạng của bọn hắn e rằng Lãnh Thiên Hạo cũng sẽ gật đầu a.
Ngô Trọng Kỳ cao hứng nói: "Vương phi có sử dụng tứ đại hình không?"
Hai bọn họ trợn mặt nhìn nhau. Sau hôm nay nhiều kinh hỉ đến với bọn họ như vậy. Tứ đại hình là hình phạt gì? Sao họ chưa từng nghe qua? Bọn họ rời quân doanh lâu như vậy nên tin tức không được linh thông như trước rồi.
Vương Doãn lắc đầu nói: "Tứ đại hình đối với hai vị phó tướng tương đối nhẹ nhàng. Vẫn là nên dùng hình phạt khác."
Lãnh Thiên Hạo khàn giọng hỏi: "Nàng định xử trí thế nào?"
Vân Du nhíu mày nhìn hai người đang sẵn sàng chấp nhận chịu phạt kia hồi lâu mới lên tiếng: "Hai vị phó tướng vì Vương gia phu quân vất vả nên thưởng."
Mọi người thụ sủng nhược kinh khi nghe được câu đó. Lúc nàng muốn gặp Hồ Điệp, họ đã bị nàng đem đi làm vật hiến tế. Hai vị phó tướng nhận nhầm Vương phi lại được thưởng. Đây là đạo lý gì?
"Nàng muốn thưởng gì cho họ?" Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng đầy sủng nịnh. Hắn biết "phần thưởng" này không đơn giản như vậy đâu.
Môi nàng nở ra một nụ cười tươi tắn, mắt lại lóe lên vài tia giảo hoạt: "Hai vị phó tướng đây rời quân doanh lâu ngày chắc chắn rất nhớ huynh đệ và cảnh đẹp ở đây chi bằng..." Ngưng một chút quan sát mọi người có mặt tại hiện trường rồi lại nói tiếp: "Chi bằng để họ đi xung quanh ngắm cảnh thăm hỏi huynh đệ. Thời tiết tốt thế này không nên mặc quá nhiều y phục."
Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ che miệng cười. Cái này mà gọi là thưởng sao? Đây gọi đúng hơn chính là lấy mạng a. Thời tiết ở biên cương Bắc Bình rất lạnh. Cho dù mặc nhiều như thế nào vẫn cảm thấy lạnh. Nàng bắt bọn họ đi dạo còn bảo mặc ít y phục nữa.
Liêu Ngữ Uy và Ưng Đại Vệ liên tục nuốt nước bọt. Cổ họng của bọn họ đắng nghét, cả câu "Tuân lệnh" cũng không bật ra khỏi miệng được. Tiểu Vương phi thực sự muốn mạng của bọn họ rồi.
Vân Du khép hờ mắt rồi hắng giọng nói: "Lần này bổn phi chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng. Nếu còn lần sau nhất định sẽ nghiêm trị."
Cái này gọi là cảnh cáo nhẹ nhàng sao? Tim của bọn họ sớm bị nàng đem ra làm đồ chơi rồi: "Chúng tiểu tướng cảm tạ Vương phi."
Vân Du quay sang Liêu Ngữ An nói: "Liêu phó tướng nên quan tâm huynh trưởng của mình và Ưng phó tướng một chút" Ý nàng là nàng không thích lễ nghi phiền phức, phải biết nhắc nhở bọn họ.
"Vâng." Liêu Ngữ An cung kính đáp.
Sau đó Lãnh Thiên Hạo giúp nàng phủi hết tuyết trên tóc rồi bế nàng trở về lều.