Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm đúng như đã hứa Vương Doãn hướng Lãnh Thiện cầu thân. Đáng lẽ hắn nên câu thân vào ngày hôm qua. Nhưng hôm qua có cung yến, tuy hắn không tham gia nhưng vẫn phải sắp đặt bảo vệ an nguy của hoàng thất nên không có thời gian.
Vân Du bước ra liền ngăn cản: "Quản gia không nên đồng ý với lão vương. Bổn phi tìm cho Lãnh Tâm một người còn xứng đáng hơn lão Vương nhiều." Vừa nói nàng vừa trả bức họa ra. Bản thân nàng còn không dám nhìn mà dám to tiếng bảo xứng đáng hơn Vương Doãn.
Lãnh Thiện nhìn bức họa nói không nên lời. Nói thế nào thì Vương Doãn cũng hơn một lão già râu dài, bụng phệ, lùn mập mất vài cái răng chứ. Nhưng hắn lại không dám mở miệng nghịch ý tiểu Vương phi.
"Vương phi, cái này....cái này......."
Vương Doãn tức đến muốn hôn mê. Hắn đường đường được công nhận là mỹ nam thế mà nàng lại mang hắn đi so với một lão gia ngoài lục tuần.
Tiêu Tử miệng mang ý cười bước vào: "Lão già đó làm sao so với lão Vương được. Vương phi là muốn làm khó hắn sao?"
Vân Du lườm hắn một cái dài rồi cúi đầu hỏi Tiêu Vũ: "Tiểu Vũ thấy ai soái hơn." Nàng mang bức họa đặt kế Vương Doãn.
Tiêu Vũ thông minh ở cùng nàng không bao lâu cũng biết được tiểu Vương phi được sủng như thế nào: "Vương phi nói thế nào thì là như vậy." Câu này hắn cũng học được từ miệng Lãnh Thiên Hạo.
Mọi người có mặt trong phòng đều há hốc nhìn hắn. Thật là biết ôm chân lớn của tiểu Vương phi.
Vân Du hất cằm cực kỳ đắc ý: "Các ngươi đã nghe thấy gì chưa? Tiêu Vũ là hảo hài tử không bao giờ nói dối đâu."
Hồ Điệp bật cười: "Xem ra hôn sự này không xong rồi." Nàng ta lén nhìn Vương Doãn đang tức điên phía đối diện.
Tiêu Tử xoa cằm chép miệng: "Vậy đợi Vương gia về xử lý đi."
Lãnh Thiện cùng Lãnh Tâm cứng cả người. Ai mà không biết Lãnh Thiên Hạo luôn nghiên về tiểu Vương phi chứ. Để Vương gia quyết định khác nào thuận theo tiểu Vương phi đâu.
Vương Doãn nắm lấy tay Lãnh Tâm trấn an. Hắn thì thầm vào tai nàng ta: "Vương phi chỉ muốn chỉnh ta thôi. Nàng nháo đủ sẽ không làm khó nữa."
Sự kiện trên kết thúc. Tiêu Tử, Vương Doãn đến quân doanh luyện binh. Hồ Điệp trở về viện nghiên cứu dược liệu. Tiêu Vũ theo lão sư học chữ.
Vân Du buồn chán ngồi đợi Lãnh Thiên Hạo. Đáng ghét nhất là đã quá giờ hạ triều mà hắn vẫn chưa trở về. Dạo này hắn thường đi sớm về khuya nàng cũng mặc kệ. Nhưng hôm nay thì khác a, tại sao lúc nào nàng tìm hắn cũng không bao giờ thấy hắn xuất hiện cả?
Dùng xong bữa tối chưa đầy một khắc đã nghe hạ nhân hô to: "Vương gia trở về."
Vân Du hớn hở nhấc cao váy từ tiền thính chạy ra đại môn. Lãnh Thiên Hạo vừa bước xuống xe ngựa, thở còn chưa kịp đã bị nàng ôm lấy tay kéo vào trong: "Vương gia phu quân, chúng ta mau vào trong đi."
Hắn kinh hỉ nhìn nàng nhưng cũng không dám trì hoãn thời gian mà theo nàng bước vào tiền thính. Vân Du đẩy hắn ngồi lên ghế thái sư rồi kể lại sự tình ban sáng cho hắn nghe.
Trong tiền thính mọi người tụ tập đông đủ xem diễn tuồng. Vương Doãn sớm đoán được ý của tiểu Vương phi nên cũng tận lực phối hợp cùng nàng nháo to một trận. Hy vọng sau chuyện này tiểu Vương phi sẽ thoả manx không trêu ghẹo hắn nữa.
Lãnh Tâm đứng sau Vân Du cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống nhìn đôi hài thêu hoa hải đường của mình.
Vân Du nắm tay Lãnh Thiên Hạo làm nũng: "Vương gia phu quân nói xem có phải hắn tốt hơn lão Vương không?"
Vương Doãn kinh hô: "Ta nơi nào không bằng lão nhân gia đó chứ?"
"Ít nhất người ta không bắt Lãnh Tâm chờ lâu như vậy." Nàng bĩu môi mỉa mai hắn: "Ngươi xem, vừa bảo Lãnh Tâm muốn gả người ta chưa đầy hai canh giờ đã mang đến đầy đủ lễ vật rồi. Còn ngươi lại bắt nàng chờ đợi lâu như vậy. Suýt chút nữa là không chịu gả luôn rồi.
Vương Doãn á khẩu, hắn không thể nào phản bác được. Đúng là lúc trước hắn có hành động lỗ mãng nhưng bất quá, lúc đó do hắn sợ nữ nhân.
Lãnh Thiên Hạo điềm đạm hỏi: "Ý của quản gia thế nào?"
Lãnh Thiện hết nhìn Vân Du lại nhìn Vương Doãn rồi nhìn cái bức họa dị người kia. Đánh chết hắn cũng sẽ chọn Vương Doãn, nhưng Lãnh Thiên Hạo đã từng cứu hắn.
"Lão nô để Tâm nhi quyết định."
Lãnh Tâm bị điểm tên liền nhìn Vân Du. Tiểu Vương phi giúp nàng nhiều như vậy lý nào nàng có thể từ chối chứ. Nhưng nàng thực sự muốn gả cho Vương Doãn.
Lãnh Thiên Hạo thấp giọng nói với nàng: "Du Du, đùa như vậy đủ rồi. Nàng xem Lãnh Tâm sắp khóc rồi này."
Vân Du nhìn sang Lãnh Tâm bĩu môi. Nàng là đang giúp nàng ta chỉnh Vương Doãn cơ mà. Nữ nhân đúng là vì nam nhân mà tự hành hạ mình như vậy có đáng không có chứ.
Thấy nàng không trả lời Lãnh Thiên Hạo cao giọng nói: "Vương phi chỉ đùa thôi. Quản gia cho người xem ngày cử hành đại hôn đi."
Thế là cả lục vương phủ háo hức chuẩn bị hôn lễ. Đại hôn được tổ chức vào ngày cuối cùng của mùa xuân.
--------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------------
Rất nhanh ngày đại hôn cũng đến, Vân Du cùng Tiêu Vũ sáng sớm đã ngồi ở tiền thính dùng điểm tâm. Hai người còn bình luận tay nghề của Trương trù sư nữa.
Lãnh Thiên Hạo oai vệ ngồi trên ghế thái sư nhìn tiểu nương tử ở gần đó mà không hề mở miệng nói câu nào. Sắc mặt hắn cũng không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Điều này khiến mọi người trong phủ rất lo lắng nhưng lại không hiểu nguyên do. Từ lúc hồi kinh đến này Vương gia của bọn họ không còn ôm ấp tiểu Vương phi như trước nữa. Cười nói cũng ít hơn rất nhiều. Tiểu Vương phi lại ngồi cách xa như vậy. Liệu có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?
Vương Doãn một thân đỏ rực bước ra liền bị Vân Du mát mẻ: "Lão Vương có biết hôm nay bổn phi vận y phục màu gì không?"
Tiêu Tử liền cười không hiểu hỏi: "Vương phi, câu này đáng lý phải hỏi tiểu Vũ. Sao lại thành dành cho lão Vương rồi?"
Dạo này Hồ Điệp dạy Tiêu Vũ phân biệt màu sắc nhưng hắn toàn nhớ sai màu lục và màu lam thôi.
"Bổn phi tuyệt đối không hỏi sai người đâu." Nàng giơ ngón trở lên lắc lắc, gian xảo nói: "Lão Vương đại hôn cười đến chẳng thấy nỗi mắt đâu. Bổn phi sợ hắn nhận nhầm tân nương, bái nhầm đường nên mới tốt bụng lên tiếng nhắc nhở."
Vương Doãn thụ sủng nhược kinh: Vương phi là tráo tân nương đi? Hắn nhớ lúc trước nàng đã từng nói đại hôn nàng nhất định hảo hảo hầu hạ hắn. Không lẽ chuyện lần trước nàng vẫn đùa chưa đủ sao?
Hồ Điệp vội xen miệng vào trêu: "Vậy Vương phi cũng nên khảo luôn quản gia rồi. Từ hôm quyết định hôn sự xong quản gia đi đâu cũng cười híp mắt. Hôm trước còn suýt ngã luôn xuồng hồ cá."
"Khụ khụ" Lãnh Thiện đang phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ gần đó cũng ho khan chữa ngượng.
Tiêu Tử thấy Vân Du gian xảo nhìn mình liền hạ giọng hỏi: "Vương phi đã chuẩn bị tiết mục gì hay ho cho lão Vương?"
Vân Du ra vẻ thần bí cười nham hiểm khiến Vương Doãn lo lắng không thôi. Hôm nay hắn làm tân lang phải đón tiếp khách nhân rất bận rộn làm sao có thể đề phòng tiểu vương phi được. Hắn nhất định sẽ quan sát nàng thật kỹ mới được.
Mọi người trong tiền thính đều cười nói vui vẻ nhưng Lãnh Thiên Hạo vẫn trưng ra bộ mặt đạm nhiên. Hắn thật sự không thể cười nỗi a. Quan hệ của hắn cùng tiểu nương tử đi đến kết quả như vậy, hắn...ai.
Cũng như những đại hôn trước. Vương Doãn đón tân nương xong lại đưa nàng ta đi một vòng kinh thành. Khi bên ngoài pháo nổ vang, Lãnh Thiện bước đến bên Vân Du cung kính nói:
"Vương phi, sắp đến giờ làm lễ."
Vân Du ngơ ngác ăn điểm tâm: "Liên quan gì đến bổn phi?"
"Người cùng Vương gia làm chủ hôn a." Lãnh Thiện hảo ý nhắc nhở.
Vân Du chỉ vào cái ghế thái sư cách Lãnh Thiên Hạo một cái bàn nhỏ: "Chỗ đó là của ngươi. Ngươi là phụ thân của nàng, vinh dự này bổn phi tuyệt đối để dành cho ngươi." Nàng bước sau lưng Lãnh Thiên Hạo: "Chỗ của bổn phi ở đây."
Lãnh Thiên Hạo kéo tay nàng rồi để nàng ngồi lên đùi của hắn: "Chỗ của nàng ở đây." Hắn ra lệnh cho người mang bài vị của thê tử Lãnh Thiện đặt bên bàn nữa.
Hắn nhìn Lãnh Thiện đang rưng rưng nước mắt: "Quản gia mau về vị trí của mình đi, kéo dài lỡ qua giờ lành sẽ không may mắn."
Lãnh Thiên cung kính cúi người xúc động nói: "Đa tạ Vương gia, Vương phi." Dứt lời bước sáng chỗ được chỉ định ngồi xuống.
Hôm nay nhiều người như vậy nàng cho hắn chút mặt mũi vậy. Nghĩ nghĩ nếu cứ la hét nháo cũng không được gì, kết quả cuối cùng vẫn là bị hắn chế trụ. Thế là nàng ngồi im trên đùi hắn, tay hắn giữ lấy thắt lưng của nàng.
Đôi tân lang, tân nương vừa bước vào tiền thính Vân Du vờ xúc động nói với Lãnh Thiên Hạo: "Vương gia phu quân, hài tử của chúng ta cuối cùng cũng chịu thành thân rồi."
Lãnh Thiên Hạo lúc này mới bật cười: "Ta với nàng lúc nào có hài tử lớn như vậy?"
"Chúc mừng lão Vương cuối cùng cũng chịu thành thân rồi, ta vốn nghĩ rằng cả đời này ngươi sẽ cô độc một mình chứ." Ngô Trọng Kỳ nghe xong liền cười ha hả chọc Vương Doãn.
Vương Doãn lúc nãy ngồi ngựa miệng cười nhưng tâm lại luôn phập phồng lo lắng. Hắn sợ tân nương của mình bị tráo đổi liền vờ nhặt đồ ngồi xổm xuống lén ngẩng mặt nhìn tân nương dưới lớp hồng cân.
Mọi người đều bật cười trước hành động thất thố của hắn. Tiêu Tử còn to giọng trêu: "Lão Vương không cần gấp như vậy. Đến tối sẽ có thể thấy mặt tân nương tử."
Lãnh Tâm đỏ cả mặt lại buồn cười với hành động của Vương Doãn.
Sau khi xác nhận tân nương tử không bị tráo đổi hắn mới an tâm: "Ta nhìn một chút cũng đắc tội các người sao?" Hắn làm quân sư bao lâu nay lần đầu xuất hiện cảm giác bất an vô pháp khống chế như vậy. Giờ hắn đã hiểu được cảm giác của Tiêu Tử lúc đó rồi. Tiểu Vương phi qua
lợi hại, mọi câu nói khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Một đám nam nhân cười vang cả tiền thính.
Lãnh Thiên Hạo thì thầm vào tai nàng: "Vương Doãn cũng sợ nàng rồi."
Vân Du mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn: "Do hắn không biết quý trọng người trước mặt a, ta chỉ là nhắc nhở hắn thôi."
Lãnh Thiên Hạo ôm chặt lấy nàng. Hắn cũng sẽ rất trân trọng nàng, cũng hy vọng nàng hiểu được.
Lễ hoàn tân nương được đưa vào tân phòng. Vương Doãn chạy theo dặn dò Lãnh Tâm đủ điều. Nào là đề phòng người bên cạnh, nào là tuyệt đối không được ăn hay uống bất cứ thứ gì, nào là tiểu Vương phi rất gian xảo, nào là......
Trong bữa tiệc hắn liên tục nhìn Vân Du ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lãnh Thiên Hạo. Nàng càng ngoan càng khiến hắn bất an. Đây là dấu hiệu bình yên trước bão trong truyền thuyết sao?
Đến tối mịch mờ Vương Doãn mới được tha. Tửu lượng của Vương Doãn không cao cũng không thấp. Ai mời hắn cũng uống nhưng mọi người lại chỉ kính rượu hoàn toàn không có ý ép buộc. Thế nên hắn vẫn hết sức tỉnh táo về tân phòng.
Bụi hoa gần tân phòng sớm đã được Vân Du bao trọn gói. Ngay cả hạ nhân nàng cũng không cho bén mảng bước đến gần với lý do tránh tân nương xấu hổ. Nàng cùng Tiêu Tử, Tiêu Vũ đứng đó bàn kế hoạch.
Ngọn nến trong tân phòng vừa tắt (không tính cặp nến long phượng trên bàn tròn) được hai phút Tiêu Tử đã chạy đến gõ cửa:
"Lúc nãy ta quen chúc lão Vương bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm" rồi bỏ đi.
Một phút sau tiếng gõ cửa lại vang lên. Vương Doãn mặt đen thui, quần áo không chỉnh tề bước ra. Tiêu Vũ lảnh lót giọng nói: "Vương ba bá vãn an." Rồi bỏ đi.
Cứ như vậy hai phụ tử Tiêu gia thay phiên nhau cứ một phút lại đến gõ cửa làm Vương Doãn tức điên. Đến làn thứ mười một hắn định giáo huấn bọn họ một trận.
Không ngờ mở cửa thì thấy tiểu Vương phi đang nhe răng tươi cười nhìn hắn. Quả nhiên tiểu Vương phi thù rất dai a. Hai năm ở biên cương nàng vừa quay về đã nhớ mang bảy rương chứa đầy vàng mã đến Vân phủ lại mặt rồi. Nàng nhất định không tha cho hắn đâu. Phụ tử Tiêu gia phá phách lúc nãy cũng là do nàng bày đi. Đêm nay hắn tiêu rồi.
"Vương phi vẫn chưa ngủ sao?" Nhưng hắn biết Lãnh Thiên Hạo cùng nàng vẫn chưa viên phòng, cũng không cho người dạy nàng nên những chuyện này nàng làm sao biết được.
Vân Du liếc mắt vào bên trong: "Ta tìm Lãnh Tâm."
"Nàng ngủ rồi. Mai ta sẽ bảo nàng đến tìm người." Vương Doãn nặn ra một nụ cười hướng nàng nói.
"Ân" Vân Du vờ như bước bã quay người bước đi.
Đi được mười bước nàng quay lại tiệp tục gõ cửa. Vương Doãn nghĩ là Tiêu Tử nên vừa mở cửa đã mắng người. Vân Du long lanh mắt vờ như sắp khóc đến nơi. Bất ngờ hơn nữa là Lãnh Thiên Hạo lại đứng đằng sau Vân Du a.
"Vương....Vương gia" Hắn điên mất. Thì ra trò này Lãnh Thiên Hạo cũng tham gia.
Lãnh Thiên Hạo vốn thấy tiểu nương tử không có ở trong phòng liền đi tìm. Hắn biết nàng nhất định đến đây. Không ngờ nàng thật sự phá Vương Doãn. Hắn ném cho Tiêu Tử một cái nhìn cảnh cáo rồi chậm rãi bước đến đứng sau lưng Vân Du.
Tiêu Tử hiểu ý liền mang Tiêu Vũ trở về viện của mình. Dù sao hắn cũng là do tiểu Vương phi kéo đi nháo tân phòng cơ mà.
Vân Du nghe vậy liền quay lại ôm lấy thắt lưng của Lãnh Thiên Hạo khóc lóc kể lể chuyện mình bị mắng oan cả buổi trời. Nàng là đang cố tình kéo dài đêm xuân của Vương Doãn a.
Lãnh Thiên Hạo để mặc cho nàng nháo. Cuối cùng hắn thì thầm vào tai nàng: "Nàng tha cho Vương Doãn đi."
Vân Du thấy hắn không cùng mình hợp tác bĩu môi bất đắc dĩ rời đi. Vương Doãn thở phào nhẹ nhõm trở vào phòng tận hưởng đêm xuân.
Vân Du suốt dọc đường trở về Thanh Tâm cư luôn miệng mắng Lãnh Thiên Hạo không cùng mình hợp tác. Lãnh Thiên Hạo chỉ nói: "Đêm xuân đáng giá ngàng vàng. Nàng nên để bọn họ thoải mái một chút."
"Tại sao người ta tân hôn lại thoải mái còn ta lại bị người đánh chứ?" Nàng sinh khí đạp cửa sương phòng ngồi trên giường.
Lãnh Thiên Hạo đóng cửa lại rồi ngồi bên nàng mỉm cười: "Đó là do nàng mắng ta lại còn chạy loạn nữa. Đáng lẽ nàng nên ngoan ngoãn ngồi trong phòng đợi ta."
"Ta làm sao biết ngươi có đến không mà đợi" Nàng khẽ hô, trên mặt còn biểu lộ thái độ bất mãn.
Mắt của Lãnh Thiên Hạo vẫn không rời nàng: "Chẳng phải sáng hôm sau nàng đã chỉnh ta rồi sao?"
Vân Du há hốc nhìn hắn hồi lâu mới phun ra được câu: "Ngươi biết?" Hắn biết vì sao lại còn nghe theo nàng? Đến cùng là vì cái gì?
Hắn nghiên đầu nhìn nàng không đáp mà phản vấn: "Nàng đã hết giận ta chưa?" Hôm nay nàng ôm hắn lại còn cùng hắn nói chuyện lúc trước nữa. Lúc hắn ôm lấy nàng, nàng cũng ngoan ngoãn không phản kháng.
"A!" Vân Du nhớ ra vội vàng cởi hài rồi lùi vào trong giường lấy chăn chặn giữa: "Đáng lý ra ta quên mất rồi. Nhưng ngươi vừa nhắc lại lại nhớ mình vẫn còn giận a."
Nàng cực kỳ hận bản thân lúc nãy ôm hắn làm gì để hắn hiểu nhầm như vậy. Sau này phải cố gắng ghi nhớ tuyệt đối không được ôm lấy hắn nữa.
Hắn phì cười, hóa ra nàng đã quên rồi. Đợi vài hôm nữa nàng hết giận sẽ khác thôi. Hắn chậm rãi cởi y phục rồi nằm trên giường nhắm mắt lại. Tay cũng không quên tắt nến và buông rèm xuống.
Vân Du nhớ ra gì đó liền lăn lên tấm chăn dày nằm sấp, chống cằm nhìn hắn: "Mai theo ngươi vào cung được không?"
"Không được!" Trực giác cho biết hắn phải từ chối nàng: "Không có ý chỉ triệu kiến không được tùy tiện tiến cung."
"Lúc trước thái hậu bảo ta có thời gian liền tiến cung bồi nàng." Nàng bĩu môi, cụp mi xuống.
Chất giọng mềm mại như nước của nàng lọt vào tai khiến lòng hắn dâng lên một cổ ấm ấp, hạ thân lại biến động. Hắn thật muốn lập tức đem nàng ôm thật chặt vào lòng nhưng vẫn là cố kiềm nén: "Mẫu hậu nói thế là để nàng ngoan ngoãn theo ta hồi phủ thôi."
"Vậy ngươi bảo hoàng thượng ca ca triệu kiến ta đi." Nàng đưa ra gợi ý cho hắn. Hôn lễ nàng cũng tham gia rồi, đây là lúc nàng nên rời đi.
"Dạo này hoàng thượng rất bận rộn sẽ không có thời gian triệu kiến nàng đâu. Nàng muốn nói gì với hoàng thượng, mẫu hậu ta sẽ giúp nàng chuyển lời được không?" Hắn đưa tay vén lọn tóc che khuất một bên mặt của nàng ra sau.
Vân Du bực dội liền hung hăng hất tay hắn ra rồi lăn về chỗ của mình. Hành động của nàng khiến tâm hắn trầm xuống, tay bị nàng hất ra cũng lơ lửng ở không trung rất lâu mới chậm rãi buông xuống.
"Vì sao nàng không gọi mẫu hậu mà gọi là thái hậu?" Lúc trước thái hậu không thích nàng, nàng không chịu gọi hắn cũng không nhắc. Nhưng hiện tại thì khác a. Hắn lại có cảm giác nàng thân thiết với thái phi hơn.
Vân Du không trả lời hắn mà nhắm mắt nghĩ cách gặp Lãnh Thiên Minh. Lãnh Thiên Hạo khẽ thở dài cũng nhắm mắt ngủ.
---------Phân Cách Tuyến Luna Huang---------
Truyện ngược nam chủ thì phải ngược cho chuẩn, nếu nhanh như vậy là giải hòa thì đọc chán với thất vọng lắm.