Thông tin truyện Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc

Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc

Lượt xem:

299

Trạng thái:

Đang cập nhật

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 11994 lượt

REVIEW TRUYỆN PHU QUÂN CÓ GIÁ HAI LƯỢNG BẠC

 

Tác giả: Tàn Mộng Ngũ Canh Chung
Thể loại: Cổ đại, nữ đồ tể & nam tiểu quan, nữ hiền lượng & nam yêu quái.
Tình trạng: Hoàn convert, chưa edit
Review bởi: Kam Linh
-----

Tu tiên mãi rồi cũng phải đổi gió, nhất quyết tìm điền văn để đọc, mà phải có thịt, có thịt, có thịt (chuyện quan trọng nói 3 lần)!!! Vớ được bộ này mừng quá, vừa ngắn vừa có văn án hấp dẫn lại dán tem H xịn. Nay viết review tiến cử cho chị em giải sầu, bộ này không tính xuất sắc nhưng giải trí đổi gió thư giãn rất ổn!
-------------------

Mái tranh khẽ rủ, suối xanh cỏ.
Có lão nhà ai bạc mái đầu
Giọng Ngô say khướt tiếng êm ái
Thằng cả cầm cuốc mé suối đông
Thằng hai hí húi ngồi đan lồng
Sướng sao lũ trẻ con lêu lổng
Ngồi đầu khe suối bóc đài sen.

???? Có nàng Đồ Nương quá lứa lỡ thì, đà hăm hai tuổi mà chưa lấy chồng. Người thì chê nàng có sẹo, người thì chê cảnh mồ côi đèo bòng. Dốc túi bỏ hai lượng bạc, lên kinh mua lấy tấm chồng. Chồng nàng vốn kẻ gió sương, nương nàng chuộc thân những mong ngày lành.

???? Ây dà, truyện Kiều phiên bản nam chính là bắt đầu thế này. Nhà nghèo quá, có tiền cũng chỉ dành dụm cho em trai cùng mẹ khác cha lấy vợ, Đồ Nương lại có sẹo ở trán nên chả ai muốn lấy, cực chẳng đã mới nhờ bà mối chỉ cho chỗ mua chồng. Chẳng phải cha nàng đã mua mẹ nàng từ chốn lầu xanh đấy sao. Xe ngựa cọc cạch đưa nàng tới kinh thành, gặp vị tiểu quan đầu bảng Trúc Ngọc nay muốn chuộc thân. Chủ chứa ra giá những 5 lượng cơ đấy, dẫu hắn đã già, nhưng dù gì cũng đã từng là đầu bảng tiểu quan, một đồng cũng không mặc cả. Đồ Nương sốt ruột, chỉ sợ chồng mua về ẻo lả quá chẳng giúp được nàng bán thịt, lại ngày ngày hầu như hầu vong thì chết cha! Thế là nàng đòi tỉ thí ???? bẻ tay), nhà kia lại tưởng nàng đòi “dùng thử hàng” thì giãy nảy. Trúc Ngọc nhịn không nổi ném ra 3 lượng bạc, bán, bán ngay, đi luôn và ngay! Ơ, sao lại có tiểu quan bỏ tiền thay chủ tự chuộc thân là cái kiểu gì???

???? Ấy thế là Trúc Ngọc theo Đồ Nương về Yên Thành làm chồng. Nhìn hắn ghét bỏ nhà nàng bẩn kìa, quần là áo lượt thế kia có cầm được dao chặt thịt không thế, lại còn hễ mặc áo gai là nổi mẩn nữa chứ. Cơ mà hắn cũng biết điều, chịu khó tìm cách thích nghi, cũng không èo uột chút nào. Thôi cũng tạm, dù sao ngắm cũng thấy thích!

???? Đồ nàng làm hắn không chê, thấy nàng ở bẩn cùng lắm thì góp ý mấy câu, có hơi õng ẹo thật nhưng cũng biết giúp đỡ, không đòi hỏi nhiều. Giờ phải tỉ thí sức lực mới được! Hắn ngớ ra, tỉ thí thì phải vào phòng chứ, sao lại ngồi phòng ăn thế này? Hóa ra là bẻ tay, không phải ấy ấy, hắn phì cười. Bẻ 1 tay nàng thua thảm, bẻ lại lần nữa vẫn thua thảm, ủa, sao mà cha kỹ nam này khỏe vầy, bà đây chặt thịt quanh năm không tin lại thua được. Bẻ cùng lúc hai tay nàng mới miễn cưỡng thắng, thôi thắng ăn gian còn hơn thua thảm.

???? Hắn cùng nàng động phòng, nàng không chê hắn phong sương, hắn không chê nàng mạng xấu khắc chồng. Họ không thực sự thân quen lắm, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng giúp nàng hoàn thành lễ nghi kia. Sau ngày đó, hắn lại không cùng nàng chăn gối nữa, nhưng thay vào đó, hắn lại chịu khó hòa mình vào cuộc sống vợ chồng. Học làm việc nhà, học ngả lợn, pha thịt, thay nàng đứng bán hàng thịt.

???? Cuộc sống đôi vợ chồng vốn xa lạ giờ đây dần dần đi vào quỹ đạo. Họ học cách thích nghi lẫn nhau, tìm hiểu nhau, thông cảm nhau. Có những mâu thuẫn, có những va chạm, rốt cuộc, cách sống và con người họ có nhiều khác biệt. Nàng thiện lương, hồn hậu, lại pha vào đó sự dũng mãnh, thắng thắn của thôn phụ dân dã. Mà hắn lại thăng trầm khó đoán, tâm cao khí ngạo, rất dễ giận dỗi, nhất là khi chạm đến xuất thân của mình. Kỳ thực tính hắn khá ích kỉ, tự đại, thích độc chiếm, bá đạo. Đừng tưởng vợ hắn chỉ là thôn phụ quê dã, hắn cũng ghen chết thôi. Trúc Ngọc khá quái tính, độc miệng, lại không câu nệ lễ tiết. Đồ Nương thì xuề xòa, nào biết trai đẹp nhà mình là lu giấm chua loét, còn ngâm ớt cay xè. Mỗi lần hắn ghen, mỗi lần hắn giận (giận nàng không chia sẻ với hắn, không coi hắn như trượng phu) là Đồ Nương lại xoắn xít tìm cách làm hòa. Nói vậy chứ Trúc Ngọc không giận lâu, ngoài lạnh trong nóng, rất dễ mềm lòng. Thế là vợ chồng lại huề nhau.

???? Như bao câu chuyện, Trúc Ngọc có thân thế bí ẩn, có tài năng bất phàm nhưng cuộc sống bình dị thôn dã với Đồ Nương thực sự là điều hắn mong ước, chứ không phải phồn hoa vinh quang ngoài kia. Hắn thực sự trân trọng và muốn gắn bó trọn đời với vợ mình, thực sự yêu thương che chở nàng như bạn đời. Ban đầu hắn chỉ thử, nếu không hợp thì tùy cơ bỏ đi nhưng dần dà hắn cảm thấy mình không còn thích yên tĩnh như trước, hắn không hề chán ghét sự ồn ào của Đồ Nương, còn lưu luyến mong chờ cuộc sống lông gà vỏ tỏi ấy cùng nàng. Đó cũng là khi hắn thực sự cảm thấy muốn hòa hợp với nàng, cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng là lúc vận mệnh trớ trêu đặt họ vào tình cảnh gian nan cheo leo nơi đầu dốc.

???? Đồ Nương vụng về mà chân thành, Trúc Ngọc thông tuệ bất phàm. Kẻ dùng trí tuệ và mưu kế để đổi lấy một đời bình yên và lời hứa từ bậc đế vương. Kẻ dùng tấm lòng và sự nhiệt tình để cảm hóa đối thủ. Vượt bao chông gai, họ được làm một đôi vợ chồng chốn làng quê, về nơi quê nhà dị tộc của Trúc Ngọc, sống yên lành.

???? Trong truyện có một anh nam phụ rất đặc biệt. Nam phụ của cả nam lẫn nữ =))))) Rất khó tả. Anh Mạc Xuyên này là vương gia, cứu sống và cưu mang Trúc Ngọc khi hắn bị thân tộc vứt bỏ rồi lại bỏ công đào tạo Trúc Ngọc thành quân cờ. Để đền ơn, Trúc Ngọc cũng đồng ý sắm vai trong kế hoạch lên ngôi của hắn. Trong kế hoạch, ân sư của Mạc Xuyên làm vật hi sinh, hắn đau khổ hẫng hụt nên sinh tâm lý ỷ lại vào người thân thiết duy nhất bấy giờ, là Trúc Ngọc. Tình yêu của hắn thành gánh nặng khiến Trúc Ngọc quyết ra đi. Sau này biết Trúc Ngọc lấy vợ, hắn điên lên tìm đến tận cửa bắt cóc Đồ Nương, định bỏ mặc nàng gần chết khi bị bọn cướp hành hung, rồi lại mủi lòng cứu nàng. Dần dà hắn lấy việc trêu chọc đùa giỡn Đồ Nương để chọc tức Trúc Ngọc cho hả hê. Song thế méo nào hắn lại hơi hơi vặn vẹo có vẻ thích thích Đồ Nương =))))) Sau này lấy một cô phi tử có xuất thân và phong cách na ná Đồ Nương, còn ưỡn ngực khoe với Trúc Ngọc là “người ta yêu là nữ nhân đó” (Trước kia hắn bị Trúc Ngọc dằn mặt “chớ có léng phéng Long Dương gì gì, đi tìm nữ nhân mà yêu”). Tên này rất thích đi thanh lâu, không thèm lấy vợ, sau lên làm vua hậu cung toàn gái lầu xanh chửi đánh nhau suốt ngày. Làm vua chán thì dắt theo phi tử yêu thích nhất Thuần phi vốn xuất thân đồ tể đi ngao du thiên hạ (chị này xuyên không, vẻ ngoài thô kệch hung hãn nhưng thực ra thông tuệ biết việc nước đảm việc nhà).

???? Cả câu chuyện có giọng văn nhẹ nhàng giản dị mà khá duyên dáng, cốt truyện không quá sắc nét, nhiều lỗ hổng về mặt tình tiết, nhất là liên quan triều đấu nhưng về mặt tình cảm tâm lý thì chăm chút. Có ngọt ngào, có chua chát, giọng văn đậm chất điền văn thôn quê, nhất là đoạn đầu. Các đoạn H rất chất lượng bốc lửa, khéo mà không tục, tả đến vừa đủ và không lạm dụng. Lần đầu tiên chỉ như một nghi thức, tác giả tả có một chút, khi ấy Trúc Ngọc đối với Đồ Nương giống như hoàn thành một nghi lễ vợ chồng, là trách nhiệm, là cảm ơn mà chưa phải yêu thương khát vọng. Lần thứ hai lại là cửu biệt gặp lại, là vỡ òa cảm xúc, còn có một chút phát tiết bằng những dày vò vì nhớ mong, trong cơn hoan ái hắn còn bắt nàng thề bên hắn trọn đời, không buông không rời. Nói chung là, team thịt thích điều này, trong thời buổi bây giờ, thế này là xa xỉ lắm đấy :))) Cộng cho hẳn 3 điểm khoản này.

???? P/S: Mình đọc truyện trong tâm thế anh này đúng là tiểu quan hàng thật giá thật, qua tay khách nam khách nữ, cặp với tiền thái tử, người yêu cũ là anh chàng Mạc Xuyên kia. Mình cũng bối rối cái sự cong cong thẳng thẳng của anh cơ mà tặc lưỡi, anh bị chà đạp là bất đắc dĩ, thôi không sao. Ai dè đến cuối mới vỡ nhẽ, toàn có tiếng ko có miếng, anh thẳng tắp nhá, tiểu quan đầu bảng là chiêu che mắt thiên hạ nhá. Anh cặp với thái tử thật nhưng hàng chỉ được nhìn, ko được sờ. Còn người yêu cũ ấy hả, đang tao tao mày mày ngần ấy năm hổ bằng cẩu hữu đùng cái nó viết thư tình, vì thầy nó chết nên nó vớ anh làm cọc tinh thần rồi kêu yêu anh. Anh sợ quá viết thư đoạn tuyệt, rồi cho thằng môi giới trăm lượng bạc thay mận đổi đào với 1 tiểu quan ốm bệnh sắp bị đem bán đi theo Đồ Nương về Yên Thành. Cho nên truyện mới có tem 3S =))))


Bình luận truyện