Giọng của Hoắc Đình Vân vẫn còn hơi suy yếu, hắn nói: “Nương tử, ta còn chưa có chết.
Nàng nói mấy lời như vậy hình như không được tốt lắm đâu?”
Hắn chỉ nghe thấy câu tống chung thôi sao? Phật Sinh cúi đầu, đáp: “Là lỗi của ta, ta không nên nói mấy chuyện xui xẻo như vậy.
Chỉ có điều… vương gia ngươi yên tâm, nếu ngươi thật sự đi thì ta nhất định sẽ tống chung cho ngươi.”
Nàng nói rất trịnh trọng, Hoắc Đình Vân nghe thì lại thấy buồn cười.
Nếu như muốn tống chung cho hắn thì chỉ sợ là phải đợi thêm mấy chục năm nữa.
Hoắc Đình Vân tiếp tục nhắm mắt lại, ho nhẹ một cái: “Nương tử có thể rót cho ta một ly nước không?”
Phật Sinh vội vàng đi rót nước cho hắn.
Nàng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cho nên đưa thẳng ly nước cho hắn uống.
Nhưng bây giờ Hoắc Đình Vân đang nằm, vì thế nước bị chảy hết ra ngoài, thấm ướt vạt áo của Hoắc Đình Vân và gối đầu của hắn.
Phật Sinh: …
Nàng nên đỡ hắn lên trước mới đúng, cái đồ óc heo này.
Phật Sinh vội vàng để ly xuống, đỡ hắn ngồi dậy rồi mới bắt đầu mớm nước cho hắn.
Chỉ nghe Hoắc Đình Vân cười nói: “Nương tử không giỏi chăm sóc cho người khác, sau này vẫn là để ta chăm sóc cho nương tử.”
Phật Sinh bĩu môi, đặt ly nước xuống rồi nhìn chằm chằm vào vệt nước trước ngực của hắn.
Cơ thể của hắn yếu ớt như vậy, nếu cứ mặc đồ ướt thế này thì có bị cảm không?
Phật Sinh do dự một lát rồi mở miệng: “Hay là để ta giúp ngươi thay y phục nha?”
Vốn dĩ Hoắc Đình Vân định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tránh né của Phật Sinh thì lại nổi lên hứng thú: “Được, vậy thì làm phiền nương tử rồi.”
Đây cũng đâu phải là chuyện phiền phức gì.
Phật Sinh vừa nghĩ vừa đi tới tủ treo lấy ra một y phục sạch sẽ, nàng cẩn thận quan sát một chút, hình như cũng không khó lắm.
Nàng đặt bộ y phục ở bên tay, rồi lại nhìn Hoắc Đình Vân một cái.
Sau đó nàng cúi đầu, nói nhỏ một câu: “Thất lễ.” rồi đưa tay cởi vạt áo của hắn ra.
Đây là lần đầu tiên trong đời Phật Sinh cởi y phục của một người đàn ông cho nên cũng không thuần thục.
Hơn nữa nàng còn sợ mình làm đau hắn cho nên động tác tay vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng.
Vất vả lắm mới cởi xong ngoại bào, Phật Sinh đang muốn thở phào một hơi thì lại phát hiện trung y cũng bị ướt.
….
….
Phật Sinh có chút quẫn bách, nàng nhìn Hoắc Đình Vân, còn Hoắc Đình Vân lại tỏ vẻ như đang đợi nàng tiếp tục.
Phật Sinh chỉ đành cắn răng, kiên trì cởi tiếp lớp trung y trên người của hắn xuống.
Mà cởi xong trung y, thì bên trong chính là da thịt trắng bóng.
Vào lúc này, Phật Sinh cũng không biết nên đặt tầm mắt của mình ở đâu, vì thế động tác trên tay cũng thường xuyên mắc sai lầm.
Theo đạo lý thì ngày trước, lúc Hoắc Đình Vân bôi thuốc cho nàng cũng đã nhìn thấy cơ thể của nàng, có qua có lại, bây giờ nàng nhìn lại thì cũng không có gì là kỳ lạ.
Nhưng ngặt nỗi, nó chỉ là đạo lý…
Hoắc Đình Vân vốn chỉ muốn trêu chọc Phật Sinh một chút thôi, nhưng khi bị tay của nàng sờ tới sờ lui thì hắn lại cảm thấy sắp xảy ra chuyện thật rồi.
Thế là hắn vội vàng che miệng ho khan, kịp thời ngăn cái hành động ‘sờ mó’ của nàng lại: “Thôi, nương tử xoay người lại đi.
Để ta tự thay là được.”
Vết thương của hắn nằm ở sau lưng, nên khi nhúc nhích thì tất nhiên sẽ phải động chạm tới nó.
Phật Sinh đã từng bị y hệt, cho nên khi nghe hắn nói thế thì nàng có chút do dự: “Thế nhưng vết thương của ngươi…”
Hoắc Đình Vân nhìn nàng, nói: “Nhưng nếu cứ để nương tử tiếp tục châm ngòi thổi gió như thế thì người bệnh như ta sẽ càng thêm thống khổ.”
Phật Sinh ngẩn người, qua một lúc thì mới hiểu ra câu “châm ngòi thổi gió” mà hắn nói tới là gì.
Nàng xấu hổ, vội vàng xoay người sang chỗ khác, thuận tiện che luôn mắt lại.
Thì ra Hoắc Đình Vân thật sự ‘được’ à?
Phật Sinh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mặc dù nàng không phải là nàng tiểu thư khuê các cái gì cũng không biết, nhưng kiến thức mà nàng biết cũng chỉ được nửa vời.
Càng nghĩ thì mặt càng đỏ, nàng vội vàng bảo mình dừng lại.
Hoắc Đình Vân ở sau lưng thốt ra một tiếng hít nhẹ, có lẽ là đã đụng tới vết thương.
Nhưng cũng may động tác của hắn rất nhanh, một lát sau đã nói với nàng rằng: “Xong rồi.”
Lúc này Phật Sinh mới xoay người lại, nàng nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói gì.
Nàng nhìn hắn một lát, rồi tự dưng lại nhớ tới câu mà hắn đã nói sau khi giúp nàng cản đao: Nương tử đã khổ lắm rồi, không nên chịu thêm tổn thương nữa.
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.
“Vương gia thật là, bản thân đã như thế… sao còn muốn giúp ta…”
Hoắc Đình Vân trả lời rằng: “Nếu như nàng đã gả cho ta thì nàng chính là nương tử của Hoắc Đình Vân ta, thân là phu quân, ta có hi sinh tính mạng để bảo vệ nương tử cũng là một chuyện đương nhiên.
Trừ phi nương tử đã ghét bỏ ta…”
Lời mà hắn nói vô cùng đáng