Trong nhất thời, Phật Sinh bỗng có một cảm giác vô cùng thỏa mãn, giống như là… Nàng đã trở thành một người thân cận với hắn.
Phật Sinh nghiêm túc phân tích một phen, có lẽ là vì nàng đã xem Hoắc Đình Vân là bằng hữu của mình.
Cho nên khi cảm nhận được sự tín nhiệm của Hoắc Đình Vân thì nàng mới xuất hiện cảm giác thỏa mãn.
Đem bí mật của Hoắc Đình Vân giấu vào lòng, Phật Sinh có chút kích động, vội vàng đưa tay lên trời làm động tác thề: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Có câu gì ấy nhỉ, gì mà dù có bị đánh rụng răng thì cũng nuốt ngược nó vào trong bụng.
Nếu như ta nói chuyện này với người bên ngoài, cứ để thiên lôi đánh…”
Hoắc Đình Vân nắm chặt tay nàng, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta hiểu mà.
Phật Sinh, nàng không cần như thế.”
Ngày trước, khi hai người tiếp xúc với nhau, cơ thể của hắn đa phần đều rất lạnh lẽo.
Nhưng hiện tại, Phật Sinh lại có cảm giác rất ấm áp.
Phật Sinh nhìn hắn nói: “Tinh thần của vương gia hôm nay hình như đã tốt hơn rất nhiều.”
Hoắc Đình Vân đáp: “Chu tiên sinh cũng nói thế.”
Vừa nhắc tới Chu tiên sinh, bọn họ đã nghe người ở bên ngoài truyền rằng có Chu đại phu tới.
Sau khi Chu đại phu nghe người đã tỉnh thì đã ngựa không dừng vó chạy tới bên này, mấy ngày nay ông ta đều không dám rời khỏi vương phủ một bước.
Chu đại phu vào cửa, rồi bước nhanh tới gần: “Nha đầu, cuối cùng thì ngươi cũng chịu tỉnh rồi.
Mấy ngày nay Đình Vân lo lắng cho ngươi đến mức chẳng màng ăn uống.”
Phật Sinh nghe vậy thì nhìn sang Hoắc Đình Vân, Hoắc Đình Vân nói: “Nàng đừng nghe ông ấy nói bậy bạ, ta đương nhiên là có chăm sóc tốt cho mình.
Thân thể của ta không bằng nàng, cũng đâu thể đợi nàng khỏi rồi thì ta lại ngã xuống được.”
Chu đại phu cười ha hả, Mai Hương chuyển ghế sang mời ông ta ngồi.
Chu đại phu giúp Phật Sinh bắt mạch, nói: “Tốt lắm, lúc này mới thật sự tốt này.”
Phật Sinh nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhịn không được câu môi cười.
Hoắc Đình Vân cũng cười theo.
Thời gian cũng không còn sớm, mấy hôm nay Chu đại phu luôn nơm nớp lo sợ, tuy nói y thuật của ông ta cao siêu, nói trị tốt thì có trị tốt, nhưng nếu người cứ hôn mê bất tỉnh thì trái tim của ông ta cũng không thể rơi về chỗ cũ được.
Nhưng lần này thì tốt rồi, Chu đại phu cười ha hả duỗi lưng một cái: “Vậy lão hủ đi ngủ trước đây.”
Sau khi Chu đại phu rời đi, Phật Sinh cũng bắt đầu khuyên Hoắc Đình Vân đi ngủ: “Ta ở một mình cũng được, huống chi ở đây còn có Mai Hương và Hạ Hà mà.”
Nhưng Hoắc Đình Vân lại không nhúc nhích, hắn mím môi nói: “Nhưng ta không yên tâm.”
Hắn dịu dàng nhìn nàng: “Nàng không biết khi ấy ta đã lo lắng như thế nào đâu.”
Phật Sinh nhớ lại ánh mắt ngày ấy của hắn, nhất thời có hơi mềm lòng: “Nhưng mà ngươi… Cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Hoắc Đình Vân chỉ chỉ cái giường quý phi ở bên cạnh: “Nếu ta buồn ngủ thì sẽ qua đó ngủ, được không?”
Thấy không thể lay chuyển được hắn, Phật Sinh chỉ đành gật đầu lung tung.
Nàng nhắm mắt lại, nói mình muốn đi ngủ.
Qua một lúc nữa thì trời cũng sắp sáng, nhưng Phật Sinh càng nhắm mắt thì lại càng tỉnh táo.
Hoắc Đình Vân chú ý tới động tĩnh của nàng, hắn hỏi: “Nương tử không ngủ được sao? Hay để ta kể chuyện xưa cho nàng nghe nhé?”
Phật Sinh mở to hai mắt, kể chuyện xưa?
Hoắc Đình Vân ngồi xuống cạnh giường nàng, hắn trầm ngâm một lát rồi mở miệng: “Ngày xưa có một thư sinh…”
Giọng nói của hắn vừa trầm ổn vừa nhẹ nhàng, giống như có thể mê hoặc nhân tâm của người khác.
Phật Sinh càng nghe càng cảm thấy mệt mỏi, bất tri bất giác đã ngủ thật say.
Đợi tới khi Phật Sinh ngủ, Hướng Cổ mới im lặng đẩy cửa vào, hắn ta đứng sang một bên, mặt không chút biểu tình: “Vương gia.”
Hoắc Đình Vân hỏi: “Sao rồi?”
Hướng Cổ nhìn nữ tử đang ngủ say trên giường, do dự một lúc, rồi vẫn tới gần Hoắc Đình Vân kề tai nói nhỏ: “Vương phi đã biến mất một thời gian, người của Hắc Thạch đã đi tìm kiếm khắp nơi, cũng đã có người nhận ra điều kỳ lạ.”
“Vậy người đâu?” Hoắc Đình Vân lạnh lùng liếc hắn ta: “Ngươi thả rồi sao?”
Hướng Cổ lắc đầu: “Thuộc hạ không dám, người đã được bắt lại, chỉ đợi vương gia tới xử trí.
Ý của ngài thế nào? Giết, hay là thả người về truyền tin?”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Hoắc Đình Vân nhìn người trên giường, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Giết, xử lý cho sạch sẽ vào.”
Hướng Cổ hơi nhếch môi.
Khi trước rõ ràng vương gia đã nói nếu cần thiết thì có thể từ từ thả tin tức ra, nói cho bọn chúng người đang ở trong vương phủ.
Bây giờ xem ra, sự lo lắng của hắn ta quả thật là rất…
Nhưng vương gia đã có lệnh, nhiều năm qua hắn ta một mực trung thành, cho dù không đành lòng nhìn cảnh này thì cũng chỉ đành nhịn xuống.
“Vâng, thuộc hạ minh bạch.”
Hoắc Đình Vân lại lạnh lùng nói: “Hướng Cổ, đừng tùy tiện đoán suy nghĩ của ta.
Chỉ là thời cơ chưa tới thôi.”
Hướng Cổ cúi đầu xuống thấp, không dám phản bác nửa lời.
Sau khi Hướng Cổ đi rồi thì Hoắc Đình Vân ngồi im một lúc lâu.
Thật ra Hoắc Đình Vân rất hiểu, đã đến lúc nên đưa ra quyết định.
Nếu để nàng lại, sau này nhất định sẽ trở thành một mối họa ngầm.
Nhưng nếu giết nàng, trong lòng hắn lại có chút không nỡ.
Thôi, dù sao thì hiện tại nàng vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng gì.
Còn về vật kia… Nhìn phản ứng hôm này của nàng, có lẽ nàng thật sự không biết, thế thì cũng đành thôi vậy.
…
Phật Sinh là bị đau tỉnh, có lẽ là dược hiệu đã qua, cho nên cảm giác đau liên tục đánh tới.
Nàng hít hà một hơi, phát hiện có thứ gì đó đang đặt ở trên lưng, có chút không thoải mái.
Nàng theo bản năng đẩy thứ đó ra, lại đụng tới một xúc cảm mềm mại.
Phật Sinh sững sờ, lúc này mới phản ứng lại, thì ra là cánh tay của Hoắc Đình Vân đang khoác lên lưng mình.
Nhưng chẳng phải hắn đã nói sẽ ngủ trên giường sao? Sao bây giờ lại nằm sấp ở chỗ này ngủ rồi?
Hoắc Đình Vân bị động tĩnh của nàng đánh thức, hắn nhéo nhéo mi tâm, giọng nói có hơi khàn khàn: “Nàng tỉnh rồi à? Là do vết thương đau sao?”
Phật Sinh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Theo bản năng, nàng vẫn quyết định tự mình chịu đựng.
Thấy thế, đôi mày của Hoắc Đình Vân còn nhíu chặt hơn cả nàng: “Nương tử cố gắng chịu đựng một chút.”
Phật Sinh gật đầu, sau đó lại hỏi giờ nào rồi.
“Gần trưa rồi.” Hoắc Đình Vân đứng dậy, che miệng ho khan vài tiếng: “Ta đi gọi Mai Hương Hạ Hà vào.”
Phật Sinh kinh ngạc, nàng đã ngủ lâu vậy sao?
Mai Hương và Hạ Hà tiến vào, hầu hạ Phật Sinh rửa mặt ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ liền nghe có tiểu thư nhà họ Lý tới bái phỏng.
Phật Sinh đã sớm vứt chuyện này ra sau ót, nên khi nghe được tên của nàng ta thì không khỏi oán thầm: Cô nàng Lý tiểu thư này thật là, sao cứ bám riết lấy nàng không buông thế? Nàng đã bị thương thành thế